Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2024
SỐNG CHO TRỌN VẸN VỚI THỰC TẠI
Bạn có bao giờ tự hỏi một nhà sư có vẻ ngoài đẹp đẽ của nhân gian lại xuất gia, hoặc bạn từng nghe ai đó thắc mắc sao đẹp vậy/trẻ vậy mà đi tu. Là vì họ sinh ra đã biết con đường của cuộc đời mình, nên đi theo con đường đó mà không chần chừ hay ngại ngần. Họ có thể đi vào chùa, lên núi lúc 9 tuổi, hay 17 tuổi mà không phải vì cuộc sống đau khổ nên muốn từ biệt thế gian
Còn ta, vì sao mà nhiều người lại lên chùa, lên núi xuất gia rồi phải quay về. Ví như ngôn ngữ dân gian là do còn duyên với đời, chưa cắt được nợ trần, phải không? Thực ra là vì họ có thể đã trốn tránh thực tại của mình, để tìm một chốn khác bình yên. Mà một khi rời bỏ “cảnh” này để đi đến “cảnh” khác, vì lý do sâu xa là thực tại đau khổ không chấp nhận được, thì thật ra ta chỉ đang trốn chạy và không muốn phải đối mặt với hiện thực cuộc sống của mình. Lúc này suy nghĩ “bước sang một cảnh giới khác, ta sẽ có bình yên” chỉ là một ảo tưởng mà ta đã kỳ vọng thôi
Cuộc sống xuất gia có êm đềm như ta nghĩ không. “Cảnh giới” nào cũng sẽ là một cơ hội cho ta nhìn thấy tâm mình. Ta từ bỏ việc mong muốn người xung quanh công nhận mình, nhưng giờ đây, ta mong muốn Phật Tử và đại chúng ngưỡng mộ và tôn thờ mình, cái muốn của ta chỉ đang đổi cảnh. Ta nghĩ rằng không còn vướng mắc, không còn công việc, không còn ai va chạm với mình, ta mới có thể sống yên ổn, giờ đây, huynh muội vẫn có thể khiến ta phật lòng? Sự yên tĩnh, những ham muốn đời thường, sự tẻ nhạt chốn thanh tịnh…tất cả những điều đó có làm cho ta lay động hay phiền muộn?
Những hạt giống tâm trong ta vốn sâu dày, những tầng tâm thức vi tế trong ta vẫn còn phụ thuộc vào bản năng của “con người”. Vậy nên, lấy một sự thực hành khác, một cuộc sống khác với kỳ vọng nó sẽ xoá bỏ con người cũ là một nhầm lẫn.
Thực tế là, ta không thể trốn chạy được thực tại đang xảy ra với mình, ta cần phải đi vào nó, sống trọn vẹn và học hỏi từ nó,…Không có gì đáng sợ như ta nghĩ, đằng sau mỗi thực tại ta đang trải nghiệm, không chỉ mang tên gọi bài học, mà là món quà chứa đựng những ý nghĩa sâu sắc của cuộc sống. Và chỉ khi ta trọn vẹn với thực tại của mình, ta đón nhận mà không phân biệt nó tốt hay xấu, không mong muốn kiểm soát tiến trình hay kết quả, chấp nhận hoàn toàn những gì xảy đến với mình. Ta mới chạm vào bản thể đẹp đẽ và đủ đầy của ta, đồng thời thấy được sự sắp xếp hoàn hảo của những mối dây liên kết, và vẻ đẹp của sự sống tồn tại trong ta và trong tất cả
Có hàng ngàn cách để quên đi thực tại này. Từ việc vùi mình trong công việc, đắm mình trong lạc thú hay quên mình trong những chất kích thích và gây nghiện. Làm mình sướng hay làm mình đau đâu có khác gì nhau, bản chất vẫn là để quên đi mà.
Ta những tưởng mình tỉnh thức hơn, khi tìm mình ở một hành tinh khác, một vì sao khác, một cõi giới khác, một sự giải thoát hay cảnh giới niết bàn đâu đó, sự cứu giúp từ một vị thần hay một người thầy, đi vào rừng hay trú ẩn ở bất cứ nơi đâu. Ta tiếp cận bao nhiêu là phương pháp chữa lành/tu tập, ta tìm đến cả ma thuật, vũ trụ cao siêu...Nhưng rốt cuộc, vấn đề của ta, nỗi đau của ta, ta đã giải quyết được chúng chưa? Đi hết một vòng, ta vẫn sẽ phải quay lại đối diện với thực tại của chính mình đó thôi
Ta muốn học cái gì cho lớn lao cao cả, khi những điều nhỏ nhặt nhất của cuộc sống mà còn chưa học được/không chịu học?
Nếu bạn nghĩ rằng mình sẽ có sự bình an ở một “cảnh” khác, bạn có thể thử, xem như là một trải nghiệm, không sao cả, nó là tự do của bạn. Nhưng hãy biết rằng, điều gì xuất phát từ trái tim nó mới dẫn ta đến ý nghĩa sống mà sâu thẳm ta mong muốn. Còn xuất phát từ mong cầu, có thể sẽ dẫn đến thất vọng. Lúc đó, hãy coi như một bài học trên con đường tìm xem “ta là ai”.
Lên núi tu cũng không có nghĩa là trốn tránh thực tại, nếu mong muốn đó xuất phát từ trái tim. Đã là duyên thì không cần bất cứ biến cố nào trong cuộc đời mới có thể xuất gia. Những người đang sống cuộc sống nghèo khó, bần hàn, đừng cảm thấy họ tầm thường vì không có ước mơ gì lớn lao, như là một người ăn xin, đôi khi họ đang trải nghiệm thực tại của mình một cách trọn vẹn hơn ta đó
Nếu cuộc sống này mệt mỏi quá, ta hoàn toàn có thể dừng chân nghỉ ngơi bất cứ lúc nào, không sao cả, nhưng đừng quên, hiện tại chính là thực tại, không thể tạo ra một thực tại khác bằng cách trốn tránh hiện tại. Sống trọn vẹn với hiện tại tức là ta đang tu, đang tận hưởng cuộc sống của mình, mới là làm tốt nhất cái ta có. Hiện thực không phải là chuyện cơm áo gạo tiền, hay các mối quan hệ trong đời sống, hay phải theo đuổi mục tiêu, hay chỉ xoay quanh trách nhiệm và nghĩa vụ ta tự đặt ra. Mà chính là những nỗi đau, những mắc kẹt, những tắc nghẽn… của chính ta đang cần ta đối mặt, quay về thấu hiểu và giải phóng, hay chính là thấu hiểu cho chính mình…Khi ta còn chưa hiểu được mình thì ta có đi tìm thêm cái gì/ai/thực tại hay thay thế cái gì cũng vô ích
Những thứ mà chúng ta cần học trong cuộc sống này rất giản đơn, nó nằm ngay trong công việc, trong những mối quan hệ của ta, trong cách mà ta đang sống, trong những thương tổn mà ta đã có, trong những điều nhỏ bé bình dị xung quanh, trong những người rất đỗi bình thường. Nếu ta chưa thể ly dục thế gian, đừng đi tìm kiếm ảo mộng, cao siêu hay lánh xa thế giới. Hãy sống cho trọn vẹn hành trình của mình, đời sống của mình, dù là ai, ở vị trí nào, thật chân thực và khiêm nhường
Yêu thương và biết ơn,
Để Nước Cuốn Đi
About the Author
Để Nước Cuốn Đi / Blogger
Hãy để tình yêu mộc mạc của mình đánh thức tình yêu có sẵn trong bạn ❤️
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 comments:
Đăng nhận xét