Thứ Ba, 1 tháng 10, 2024
BÌNH THẢN CÓ PHẢI LÀ VÔ CẢM?
Nhiều người sợ rằng/nghĩ rằng, khi đứng trước một sự việc/sự kiện đau thương, nếu ta bình thản, ta sẽ trở nên vô cảm. Trước hết ta cần hiểu được định nghĩa bình thản bao gồm sự bình yên và thanh thản, là trạng thái nhẹ nhàng, bình lặng, tĩnh tại. Vô cảm, là trạng thái không có cảm xúc với mọi thứ
Thực ra, “nhiều cảm xúc” và “bình thản” không hề đối chọi hay mâu thuẫn với nhau. Người bình thản không có nghĩa là họ không còn cảm xúc gì với cuộc sống này. Họ vẫn đau, thậm chí có thể rất nhiều cảm xúc với nỗi đau của họ và của mọi sinh linh mà họ nhìn thấy. Nhưng cảm thấy đau không có nghĩa là trở nên mất bình tĩnh.
Khi đau không có nghĩa là phải hét to lên là mình đang đau hay tôi đang xót thương cho ai/điều gì đó. Bình thản là họ cho phép mình cảm thấy đau, và chấp nhận cảm xúc, nên chấp nhận được sự việc diễn ra. Chứ không nhất thiết phải giãy giụa khi thấy sự việc không như ý, ghét bỏ sự việc xảy đến và không ngừng kêu khổ. Khi không chấp nhận được, người ta mới không bình thản, và không phải cứ kêu gào than khóc cho người khác biết là ta đang cảm thấy đau đớn hay xót thương, ta mới không trở nên vô cảm hay thờ ơ
Đôi khi, ta phải biết là: người vô cảm có thể biểu hiện cảm xúc một cách giả dối và khiên cưỡng, ta vẫn có thể giả vờ có cảm xúc; và không phải cứ hỗn loạn, lo lắng là thực sự yêu thương. Khác với vô cảm là trạng thái của sự tổn thương liên quan đến cảm xúc bị đè nén hay chối bỏ, bi thương là trạng thái của việc tự bi kịch hoá những nỗi đau từng xảy ra vì không chấp nhận được chúng. Thì bình thản lại là sự chấp nhận những nỗi đau, chấp nhận những thương tổn; sự công nhận cảm xúc tồn tại, sự chuyển hoá chúng miệt mài để trở nên thấu hiểu và tự do
Nếu như bình thản đến từ sự chấp nhận, thì cảm xúc đến từ lòng trắc ẩn. Một người càng nuôi dưỡng và lắng nghe trái tim của họ nhiều, họ càng sống thật với bản chất yêu thương của họ. Ta xót thương cho những đau đớn, nó là cảm giác của ta. Nhưng khi ta kêu lên ôi thật là khắc nghiệt, thật đáng thương, thật tội nghiệp, đáng sợ...thì nó đến từ nỗi sợ trong ta chứ không phải là lòng trắc ẩn. Tại vì lòng trắc ẩn thì đến từ trái tim, nhưng bi luỵ hay sự bi kịch hoá lại đến từ nỗi sợ
Người bình thản vẫn rơi nước mắt khi họ muốn khóc, không phải là cố che giấu cảm xúc của mình. Bình thản không phải là một sự thể hiện, đó là một trạng thái của sự bình an, sự tự nhiên. Người bình thản không có nghĩa là họ quay lưng đi khi thấy nỗi đau, họ vẫn có thể làm trong khả năng, nhưng không cần ai phải công nhận.
Bạn nhận ra không, trên hành trình này, nếu càng ngày càng tiến bộ, bạn trở nên bình an hơn, đồng thời trước những sự việc đau thương, bạn cũng trở nên bình lặng hơn. Sự bình lặng đó không phải là trở nên vô cảm, những cảm xúc của bạn vẫn vẹn nguyên, nhưng bạn không còn qúa tỏ ra đau thương, không còn bị cuốn theo những trạng thái ào ạt và dữ dội…Bởi vì bạn đã đồng thời học được cách chấp nhận, chấp nhận mọi thứ đến và đi, chấp nhận mọi việc với mình và Người. Sâu sắc hơn, chính là bạn đã hiểu được sự vô thường
Bạn đã hiểu chứ không phải bạn học thuộc lòng. Sự hiểu đó là khi bạn đã dần quy hàng trước những thứ đến đi trong đời mình, chứ không phải gồng lên để chống lại. Bạn đã bớt đi sự kiểm soát mọi chuyện phải diễn ra như mình muốn, bạn cũng không còn quá nhiều tham lam và mong cầu. Khi không còn quá níu giữ, bạn đâu còn thấy mọi chuyện quá tồi tệ. Mọi thứ chỉ diễn ra như nó vốn là
Nếu chưa thể học được cách chấp nhận. Bạn hãy quay vào trong để trở thành người quan sát nhiều hơn. Hãy thấy các suy nghĩ và trạng thái cảm xúc của bạn không một cái gì là tồn tại mãi mãi, chúng thay đổi liên tục. Hãy thấy hình ảnh của em bé và cụ già là minh chứng của sự biến đổi thời gian. Thấy vạn vật trong trời đất này luôn biến thiên và vận động. Hãy nhìn một bông hoa xinh đẹp và trọn vẹn trong cảm xúc yêu thương đó, nhưng cũng hãy thấy vẻ đẹp lụi tàn của sinh mệnh này và chẳng tiếc thương, vì nó đã sống trọn đời sống của mình. Chẳng có gì chết đi, mọi thứ chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác, sự thay đổi là trường tồn
Bình thản không đối lập với yêu thương. Càng chấp nhận và thấu hiểu, càng trở nên thương yêu. Vì ta quay về tự tánh của chính mình. Thông tuệ, sâu sắc, chính là tình yêu từ trái tim hiểu biết và bao la
Dù có trải qua bao nhiêu vỡ vụn, tình yêu ta vẫn vẹn nguyên, với thế giới này, với cuộc đời này
Yêu thương và bình an là bạn,
Để Nước Cuốn Đi
About the Author
Để Nước Cuốn Đi / Blogger
Hãy để tình yêu mộc mạc của mình đánh thức tình yêu có sẵn trong bạn ❤️
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 comments:
Đăng nhận xét