Thứ Tư, 25 tháng 9, 2024
ĐỪNG ĐỂ BẢN THÂN CHẾT CHÌM TRONG NỖI SỢ CỦA NGƯỜI KHÁC
- Tận thế có không? Nếu tận thế đến thì phải làm sao?
- Chẳng sao cả. Nếu nó đến thì cứ đến thôi!
- Vậy nếu chết thì sao?
- Thì…chết thôi, nếu cái chết phải tới, nó đã được định sẵn. Ai trong chúng ta rồi không chết?
Tại sao ta phải quan tâm việc tận thế hay không tận thế. Tại sao ta lại phải hướng về một cái tương lai và quan tâm nó có hay không có, và rồi ta làm gì: “bỏ quên đi hiện tại”. Ta đang chuẩn bị cái gì, ta đang sống ở đâu, ta đang sống trong tương lai đó ư?
Hãy nhớ điều này: “Khi ta mải mê sống trong tương lai, ta đang chết trong hiện tại”. Cái chết đã đến rồi đấy thôi, ta cần gì cái chết vật lý nữa?
Mà hiện tại chỉ bao gồm thời khắc này, khoảnh khắc này, những điều bất như ý vẫn đang xảy ra, nhưng: những điều đẹp đẽ vẫn đang xảy ra. Ta chỉ nhìn thấy những điều tệ, liệu ta có nhìn thấy những điều tốt đẹp? Nếu ta thấy được mặt tối của mình, vậy ta có nhìn thấy mặt sáng không? Ta có quay vào soi rọi tâm mình khi tâm ta bị khuấy động? Ồ, ta đang sợ hãi, vì sao, ta có tự hỏi mình, ta có nhìn thấy sự an nhiên trong ta cũng đã có sẵn? Khi ta không tỉnh thức để nhìn vào mình, ta lập tức để mình bị cuốn theo những nỗi sợ xung quanh.
Hàng ngày, ta phải đối mặt với tiếng nói của những người chung quanh, và cả ngàn tin tức mà ta nghe nhìn ở trên các phương tiện truyền thông và giải trí. Rất nhiều người chỉ nói về nỗi sợ, mở miệng ra là nói sợ, đến nỗi ta tin rằng mọi thứ đúng là đáng sợ như thế. Đôi khi, nỗi sợ đó lan ra như một phong trào và thành câu cửa miệng mà chúng ta gọi là hiệu ứng đám đông. Thực ra, những phản ứng đó đến từ tâm phóng chiếu chính nỗi sợ bên trong của họ ra bên ngoài. Chỉ đợi một hoàn cảnh bất như ý, họ sẽ đẩy nó ra như một cách để nói với người khác cảm giác của họ, tâm trạng của họ, để giải toả nó
Bản chất của “hoàn cảnh” thực ra không đáng sợ. Muôn đời nay cảnh vẫn diễn ra như thế, có khi còn diễn ra trước lúc có cả con người. Mọi thứ chưa bao giờ dừng lại, mọi thứ vẫn luôn vận động, liên tục. Chưa bao giờ có cái gì dừng lại. Chỉ có tâm ta bắt mọi thứ dừng lại. Đáng sợ là do tâm phóng chiếu của con người lên cảnh. Trong tâm thức người đó, đã có sẵn nỗi sợ, nên nhìn bất kỳ cái gì họ cũng sợ
Biến động đã luôn và vẫn sẽ xảy ra, thiên tai, lũ lụt, hạn hán, động đất, sóng thần,... hàng trăm triệu năm nay vẫn thế, như cái cách mà vũ trụ vận hành. Rằng các vì sao, các hành tinh đã luôn luôn biến đổi, luôn luôn va chạm vào nhau, bùng nổ, tạo mới, tiếp diễn, luân hồi. Trong vũ trụ này, mọi thứ không ngừng sinh ra và mất đi, có sinh thì phải có diệt. Và đừng quên rằng, trong cái chết mới có sự tái sinh, trong sự kết thúc tồn tại sự khởi đầu. Không có gì là mãi mãi. Cách duy nhất để có gì đó mới là phải chết đi những gì đã cũ
Bạn nghĩ chỉ có những thứ lớn lao mới biến động ư? Đời sống của chúng ta vẫn luôn biến động không ngừng đấy thôi. Một phút trước bạn cười, phút sau bạn khóc, đến bạn còn không lường trước được bản thân, vậy bạn sẽ kiểm soát được cái gì xung quanh bạn. Chồng bạn, vợ bạn, con bạn, cha mẹ bạn, công việc của bạn, tiền của bạn hay chiếc xe bỗng quẹt vào bạn trên đường?
Hãy nhìn xem, một chú chim vẫn đang sống một cuộc đời mà hôm nay có thể mưa, ngày mai có thể nắng, nay có thể sống và ngày mai có thể chết. Trong cơn bão, không ai nhìn thấy, những chú chim đã đi đâu trong cơn bão? Chúng sẽ tìm được một nơi ẩn nấp chăng? Vì chúng ta không quan tâm, nên chúng ta đã không biết, chúng cũng phải đối mặt với biến động trong cuộc đời chúng. Những chú chim đâu có nhà, chúng chỉ làm tổ khi sinh con. Và giờ đây, rõ ràng trong cơn bão, chúng không thể lường trước hay lo lắng như con người, chúng buộc phải đối mặt, phải sinh tồn. Và chúng cũng có cái chết. Nhưng rồi mặt trời lên, giống loài chúng vẫn tồn tại, chúng vẫn sống, như thể đó là sự hiện diện tất yếu, sống cho ngày hôm nay, vì không ai bảo chúng còn có ngày mai, thế nên, chúng tự do.
Không thể phủ nhận sợ là một cảm giác rất đỗi bình thường của con người. Nhưng không có nghĩa khi cảm thấy sợ là chúng ta phải phóng chiếu nó ra bên ngoài, kêu ca hay than vãn và đẩy về phía người khác như một cách giải toả nỗi sợ. Điều đó không làm ta bớt sợ mà chỉ làm cho nỗi sợ được nhấn mạnh thêm vào trong ta và lan ra bên ngoài như bệnh dịch. Đó là cách mà ta đã nhân đôi nỗi sợ của mình
Vậy nên, khi cảm thấy sợ hãi. Hãy bình tâm và tìm một góc để có thời gian yên ắng. Hãy nhìn vào trong và để cho nỗi sợ hiện diện và lắng nghe tiếng nói của nó. Như bao cảm xúc khác. Hãy xem nỗi sợ sau khi được lắng nghe, nó xuất phát từ đâu...Nỗi sợ càng nhiều là do ta đã hướng ra bên ngoài quá nhiều, ta đã dành quá ít thời gian cho bản thân lắng lòng và được chăm sóc ân cần. Thời gian cho bản thân ở đây là sự đối mặt với chính mình, và chậm rãi để nhìn ngắm cuộc sống. Để từ đó khám phá ra bản chất cuộc sống này, những quy luật của vũ trụ, thấu tỏ sự thật và lòng sẽ trở nên trung dung
Chúng ta sống trong một xã hội mà nơi chúng ta bắt buộc phải có kết nối với con người, dù là gián tiếp hay trực tiếp, vì chúng ta không thể nào sống là một thực thể tách biệt được tuyệt đối ra khỏi đời sống loài người. Nhưng không có nghĩa chúng ta phải hoàn toàn sống theo tập tính của xã hội nơi ta sống, và vì vậy ta có thể làm chủ được tâm trí của mình chứ không phải để nó bị cuốn theo những nỗi sợ và thói quen mục ruỗng đã được đám đông kích hoạt mỗi khi có sự kiện và biến thiên tới. Muốn vậy, ta hãy quay về ý thức nơi chính mình, và làm dày lên nội lực vốn có, đó là cách duy nhất để ta không bị bão hoà, không bị tan biến, không bị đồng hoá. Hãy nhận biết mọi con sóng, nhưng trụ lại nơi đại dương
Không có nỗi sợ nào là đáng sợ nhất cả. Cũng chẳng có gì là tệ nhất. Mọi thứ luôn vận hành đúng trật tự của nó. Đừng nghĩ rằng ta sẽ đi ra khỏi trật tự tự nhiên, đừng nghĩ rằng ta sẽ biết trước. Dưới bầu trời này, ai cũng như ai, vậy nên có câu “Người tính không bằng trời tính”. Chi bằng, đừng cố gắng ngược dòng làm gì, hãy cứ chảy trôi như vậy thôi
Thương yêu và bình an là bạn,
Để Nước Cuốn Đi
About the Author
Để Nước Cuốn Đi / Blogger
Hãy để tình yêu mộc mạc của mình đánh thức tình yêu có sẵn trong bạn ❤️
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 comments:
Đăng nhận xét