ALBUM TỰ CHỮA LÀNH

Thứ Tư, 28 tháng 8, 2024

NHÀ LÀ GÌ?

Để Nước Cuốn Đi


Nhiều người nghĩ phải sở hữu một chỗ ở thì mới gọi là Nhà. Và có khi cả đời họ ra sức đi tìm cho mình một nơi chốn, xây cho mình một ngôi nhà thật to đẹp và rộng lớn, để cảm thấy vững vàng và yên tâm về cái gọi là Nhà. Thực ra điều đó cũng không sai. Nhưng lắm khi trở về căn nhà nguy nga bề thế, sao Người vẫn cảm thấy lạc lõng bất định, sao của cải chất chồng và con người có trong đó, mà Người vẫn chẳng được hạnh phúc và bình an?

Vì thực ra, ngôi nhà cũng chỉ là một thứ vật chất được sở hữu, đã là vật ngoài thân, thì nó đâu có đảm bảo được sự an bình “bên trong” của ta. Ngôi nhà, như bao thứ ngoài thân khác, có khi còn là sự tưởng tượng về “một thứ hạnh phúc” chỉ có thể xảy ra khi ta nắm giữ, nó thuộc về ta thì nó mới mang lại cho ta sự ổn định và bình an. Nhưng ta lại quên mất một điều:

“Hạnh phúc phải là sự xây dựng của những con người sống trong ngôi nhà đó, hoặc nơi chốn đó, chứ không phải vật ngoài thân sẽ mang lại.”

Lúc bé thơ, Nhà là nơi có ba có mẹ, lúc này Nhà là nền tảng quan trọng nhất, những gì ta “có từ Nhà”, “học từ Nhà”, sẽ lớn lên cùng ta, có khả năng tác động lên ta, cả tốt và xấu, có thể sẽ trở thành “ta” trong tương lai. Vì con người cũng như cái cây, cái cây nào cũng có cội rễ, có gốc gác, và may mắn thì có mỏ neo gia đình, thì mới có sự vững chắc trong tâm hồn để bước vào đời sống

Lớn lên, Nhà thường là khi ta quyết định sẽ cùng ai đó xây đắp lên một gia đình, Người đó là bạn đời vì suốt phần đời còn lại, ta mong muốn ở cạnh họ, cùng xây một tổ ấm mới. Lúc này, ta đang tự mình xây lên Nhà như ba mẹ ta đã làm, cho hai con người, cho những đứa trẻ, gieo cho chúng những hạt giống đẹp đẽ mà ta có để chúng lại trở thành ta

Thế nhưng, vì Nhà trong tuổi thơ có thể đã mang lại cho ta khổ đau và bất hạnh. Ta lớn lên với hy vọng đi tìm cho mình “ngôi nhà” khác, ta đi tìm cái Người có thể chăm sóc được nỗi khổ đau trong lòng ta. Và khi “người đó” không làm được, ta liền nghĩ mình phải tiếp tục tìm kiếm, dù Nhà ở đâu, Nhà có giá bao nhiêu, ta cũng phải tìm bằng được. Rồi có khi nào, một cộng đồng, một ngọn núi, một ngôi chùa thanh tịnh, một nơi chốn xinh đẹp khác,…sẽ là Nhà của ta chăng? Vậy mà, tìm hoài chẳng thấy vừa lòng, chỉ thấy thân tâm ta mệt nhoài

Đi tìm Nhà để mang lại hạnh phúc, cũng giống như bạn chưa bao giờ tìm cái hạnh phúc và bình yên sâu thẳm bên trong chính mình. Khi còn chưa tìm chính mình, cũng giống như ta là Nhà của ta, mà ta không nhận ra, phải đi tìm cái gì đó gọi tên là Nhà, cho ta trú ẩn

Nhà chính là tâm hồn ta đó. Nhà cũng là trái tim ta. “Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt”. Truy cầu bên ngoài rồi thì cũng phải quay lại chăm sóc cái ngôi nhà tâm hồn mình thôi. Đi rồi tìm rồi lạc trong muôn vàn nghĩ suy, rồi thì cũng phải quay lại lắng nghe trái tim mình mà thôi. Trái tim này là Nhà, là nơi chỉ đường chân thật nhất, là mỏ neo bình an và ấm áp nhất. Bởi vì trái tim là tình yêu, không phải nỗi sợ. Tâm hồn ta là Nhà, là nơi ta trồng những bông hoa ngọn lá, gieo xuống những tình yêu và niềm vui

Nếu tuổi thơ ta đã không có được một ngôi nhà đúng nghĩa, vậy ta càng cần chăm sóc ngôi nhà của mình khi ta lớn lên. Sao ta không xây cho mình sự bình an, rồi đem nó chia sớt cho người khác, mà ta chỉ mong Người tới xây Nhà cho mình, đặt vào tay Người cái trách nhiệm làm ta hạnh phúc?

Và vì đặt ra khái niệm Nhà là thứ ta phải sở hữu, cho nên nhiều Người coi nơi chốn mình ở chỉ là “chốn tạm”, rằng đây không phải là Nhà, nên lắm khi ta bỏ bê nó, mặc kệ nó. Ta có biết rằng, Nhà dẫu chỉ là một căn phòng trọ nhỏ bé, kể cả khi chỉ là túp lều tạm, ta cũng phải chăm chút cho nó trở thành Nhà. Ta đừng nghĩ vì không có bạn đời, ta sống cho qua ngày đoạn tháng là được rồi, không cần cầu kỳ. Càng ở một mình, ta càng cần cho mình một nơi chốn an yên. Để khi trải qua giông bão, để khi mỏi mệt, để khi đi xa, để khi rối bời, ta biết có một góc nhỏ thân thương chờ ta trở về bình lặng, đón lấy và ôm ta vào lòng. Nhà phải là nơi ta trở về để bình yên, đi đâu cũng không thấy bình yên như ở Nhà

Đừng hiểu nhầm cầu kỳ cho nơi ở là ta phải trang hoàng cho lộng lẫy, xây dựng cho thật hoành tráng, sắm sửa thật nhiều đồ đạc xa hoa và tiện nghi hiện đại, hay vật phẩm phong thuỷ để mang lại sự giàu có và bình an, những cái cây rừng mang về làm nội thất chỉ khiến cho Nhà trở nên nặng nề hơn thôi…thật ra những thứ đó chỉ trấn an ta bên ngoài, khi có bão giông trong lòng ta chẳng còn lại gì. Chỉ khi nhìn vào những điều nhỏ bé bình dị nhất, ta mới biết Nhà đó có được một trái tim sống động đang hết mực chú ý, chăm sóc và yêu thương. Căn bếp ấm áp, nụ cười giòn tan, những quyển sách khiêm nhường gọn gàng trên giá, những cái cây bên cửa sổ, thức ăn nóng hổi, ly trà mộc mạc,…chúng là những năng lượng biết nói. Có lẽ, sự cảm nhận về năng lượng của một nơi chốn mới là điều chân thực rõ ràng nhất, hơn cả những gì được hiển hiện phơi bày, hơn cả những gì ta gọi tên, hơn cả ngôn ngữ mỹ miều ta miêu tả hay kể chuyện về nó

Người khác có thể nhìn vào những gì ta có với đôi mắt ngưỡng mộ và giọng nói thán phục, nhưng chỉ có lòng ta mới biết ta cảm thấy gì. Người tìm cái gì, thì thấy ta ở cái đó. Những thứ lung linh hào nhoáng có thể là câu chuyện sôi nổi, nhưng những gì đi vào trái tim, đánh thức trái tim lại dung dị và đơn thuần hơn ta nghĩ

Nhìn vào một ngôi nhà, một nơi chốn, ta có thể biết người đó là người như thế nào, đang sống ra sao. Nhưng đôi khi ta phải “nhìn” bằng trái tim, bởi có những thứ được dựng xây ở bên ngoài, nhưng bên trong thì trống rỗng. Hãy cảm nhận và ta sẽ biết. Nhà của họ có thực sự là Nhà, họ có đang biết Nhà ở nơi đâu. Cũng vậy, hôm nay, ta hãy thử nhìn lại ngôi nhà của mình, ta sẽ biết ta đang tìm cái gì, ta đang ra sao, ta đang sống sao, ta có đang yêu thương và đối xử tốt với bản thân mình.

Và nhìn vào trong, tâm hồn của bạn, trái tim của bạn, một ngôi nhà bình an, ta không cần phải đi tìm, ta chỉ cần yêu thương và chăm sóc, thật tận tâm.

Mến thương tới bạn,

Để Nước Cuốn Đi

About the Author

Để Nước Cuốn Đi / Blogger

Hãy để tình yêu mộc mạc của mình đánh thức tình yêu có sẵn trong bạn ❤️

0 comments:

Đăng nhận xét