Bạn ạ, có phải chúng ta luôn xem rằng thời gian đang chạy thật là nhanh. Theo chiều tuyến tính là một đường thẳng, thời gian đang chạy từ quá khứ tới tương lai, từ tháng 1 đến tháng 12, tăng dần theo năm. Bạn cảm thấy thời gian chính là một áp lực đè lên cuộc sống của mình, và rằng bạn sẽ không bao giờ đuổi kịp nó.
Khi bạn tin rằng thời gian đang chuyển động theo trục đường thẳng và trở nên có hạn. Thời gian càng chảy, đồng nghĩa với luỹ kế lo lắng trong bạn càng tăng. Đồng nhất mình với thời gian tuyến tính khiến cho ta tự đặt ra các khái niệm. Khái niệm về độ tuổi, khái niệm về các cột mốc trong cuộc đời, thậm chí là các cột mốc và kết quả phải gắn liền với tuổi tác…Thời gian đang trôi, bạn bắt đầu đếm tháng, đã hết năm, đã sang tuổi mới, đã đến tuổi kết hôn, đến tuổi có con, đến tuổi có gì đó trong tay hay đến tuổi nghỉ hưu…Bạn bắt đầu kẹt vào trong quá khứ hoặc tương lai, bởi nỗi sợ của mình
Nhưng nếu bây giờ, bạn ngồi xuống, và thử chỉ lắng nghe tiếng trái tim mình đang đập, và hơi thở vào ra từ cánh mũi bạn. Bạn sẽ nhận thấy điều gì. Thời gian có thể ngưng đọng, vì khoảnh khắc này bạn đang ngưng đọng. Thời gian thuộc về bạn
Ai là người đã gọi tên thời gian? Ta chỉ mới thống nhất thời gian hơn 2000 năm cho cả thế giới mà. Con người chúng ta đã tự đặt tên cho 12 tháng, tự định nghĩa một năm có 12 tháng, 1 tháng có 4 tuần đấy thôi. Chuyển động theo chu kỳ của Mặt Trời thì sao chứ? Ta đâu nhất thiết phải tự gọi tên thời gian. Và từ đó, ta đâu cần phải bó buộc mình vào trong những khuôn khổ của những cột mốc và khái niệm, gắn liền với dòng chảy cuộc đời mình?
Thời gian thực ra là một dòng chảy, nhưng dòng chảy này làm gì có điểm đầu, và làm gì có điểm cuối. Ta chỉ đang neo mình vào nó. Chứ nó đâu có kiểm soát ta. Sự phụ thuộc của ta vào thời gian chính là một mắc kẹt của ta đó.
Tại sao ta cần phải tự đặt ra tên các ngày lễ, và nghĩ rằng mình bắt buộc phải làm nó. Đúng rồi, những ngày lễ mang tính kỷ niệm rất vui. Nhưng nó chẳng còn vui khi ta mang vào nó sự ép buộc và khiên cưỡng. Ta mang vào nó những nỗi sợ của chính ta, và ở giữa những nỗi sợ của nhau. Để cuối cùng nó trở thành sự ám ảnh, trở thành sự chán chường và niềm vui đó chẳng còn ý nghĩa.
Nó tương tự với việc tại sao ta phải đặt ra các cột mốc cuộc đời mình. Và lo sợ rằng mình không thể làm nó đúng hạn và rằng như thế thì mình không xứng đáng để tồn tại? Thay vì ta xem rằng thời gian là một dòng chảy phi tuyến tính và ta tận hưởng nó, tận hưởng dòng chảy cuộc đời mình. Ta tận hưởng khoảng thời gian thơ ấu cho đến khi thiếu niên, ta tận hưởng lúc ta dày dạn gió sương hay lúc từng trải thâm trầm, và ta cũng tận hưởng tóc muối hoa tiêu và ánh mắt vị tha lúc ta chỉ có thể ngắm nhìn thế gian những giây phút cuối đời
Nếu chúng ta không tự đặt ra năm, tháng…Thời gian sẽ chỉ là những vòng xoay của bánh xe, bánh xe là sự chuyển động lặp đi lặp lại của tái sinh và sinh ra. Trong đó ánh bình minh là sự bắt đầu của vòng quay và đêm tối là sự kết thúc của vòng tròn. Sự chuyển động của bánh xe là không dừng lại và không ngừng nghỉ, không có khởi đầu và cũng không có kết thúc, mãi mãi.
Không có trước hay sau. Tất cả chỉ là những vòng quay của bánh xe, mà mỗi vòng quay đều có ý nghĩa của riêng nó. Mỗi một giai đoạn trong cuộc đời bạn hay thậm chí từng khoảnh khắc của bạn, đều có vẻ đẹp của riêng nó.
Trong dòng chảy của thời gian, mọi thứ có thể ra đi, vì đó là quy luật của thành trụ hoại diệt. Nhưng thời gian là sự tồn tại vĩnh cửu, chưa bao giờ sinh ra và mất đi, nên không hề gây ra áp lực. Vậy nên đừng lấy cái hữu hạn để đo lường với cái vô hạn. Đừng lấy cuộc đời chúng ta để chạy đua với thời gian. Chúng ta chỉ đơn giản là chuyển động. Chúng ta chỉ đơn giản là một chiếc bánh xe
Bạn nhìn nhận rằng mình sẽ già đi, hay mình sẽ chẳng kịp làm điều gì. Là vì bạn đồng nhất mình với thời gian cố định. Sự lo sợ được biểu hiện thành hành động và từ đó nó có thể trở thành sự cuống cuồng, vội vã, căng thẳng. Thay vì tận hưởng hành trình, bạn đuổi theo sự tuyến tính của quá khứ và tương lai, và vì thế bạn sẽ bỏ lỡ hiện tại.
Khi bạn tin rằng thời gian đang chuyển động theo trục đường thẳng và trở nên có hạn. Thời gian càng chảy, đồng nghĩa với luỹ kế lo lắng trong bạn càng tăng. Đồng nhất mình với thời gian tuyến tính khiến cho ta tự đặt ra các khái niệm. Khái niệm về độ tuổi, khái niệm về các cột mốc trong cuộc đời, thậm chí là các cột mốc và kết quả phải gắn liền với tuổi tác…Thời gian đang trôi, bạn bắt đầu đếm tháng, đã hết năm, đã sang tuổi mới, đã đến tuổi kết hôn, đến tuổi có con, đến tuổi có gì đó trong tay hay đến tuổi nghỉ hưu…Bạn bắt đầu kẹt vào trong quá khứ hoặc tương lai, bởi nỗi sợ của mình
Nhưng nếu bây giờ, bạn ngồi xuống, và thử chỉ lắng nghe tiếng trái tim mình đang đập, và hơi thở vào ra từ cánh mũi bạn. Bạn sẽ nhận thấy điều gì. Thời gian có thể ngưng đọng, vì khoảnh khắc này bạn đang ngưng đọng. Thời gian thuộc về bạn
Ai là người đã gọi tên thời gian? Ta chỉ mới thống nhất thời gian hơn 2000 năm cho cả thế giới mà. Con người chúng ta đã tự đặt tên cho 12 tháng, tự định nghĩa một năm có 12 tháng, 1 tháng có 4 tuần đấy thôi. Chuyển động theo chu kỳ của Mặt Trời thì sao chứ? Ta đâu nhất thiết phải tự gọi tên thời gian. Và từ đó, ta đâu cần phải bó buộc mình vào trong những khuôn khổ của những cột mốc và khái niệm, gắn liền với dòng chảy cuộc đời mình?
Thời gian thực ra là một dòng chảy, nhưng dòng chảy này làm gì có điểm đầu, và làm gì có điểm cuối. Ta chỉ đang neo mình vào nó. Chứ nó đâu có kiểm soát ta. Sự phụ thuộc của ta vào thời gian chính là một mắc kẹt của ta đó.
Tại sao ta cần phải tự đặt ra tên các ngày lễ, và nghĩ rằng mình bắt buộc phải làm nó. Đúng rồi, những ngày lễ mang tính kỷ niệm rất vui. Nhưng nó chẳng còn vui khi ta mang vào nó sự ép buộc và khiên cưỡng. Ta mang vào nó những nỗi sợ của chính ta, và ở giữa những nỗi sợ của nhau. Để cuối cùng nó trở thành sự ám ảnh, trở thành sự chán chường và niềm vui đó chẳng còn ý nghĩa.
Nó tương tự với việc tại sao ta phải đặt ra các cột mốc cuộc đời mình. Và lo sợ rằng mình không thể làm nó đúng hạn và rằng như thế thì mình không xứng đáng để tồn tại? Thay vì ta xem rằng thời gian là một dòng chảy phi tuyến tính và ta tận hưởng nó, tận hưởng dòng chảy cuộc đời mình. Ta tận hưởng khoảng thời gian thơ ấu cho đến khi thiếu niên, ta tận hưởng lúc ta dày dạn gió sương hay lúc từng trải thâm trầm, và ta cũng tận hưởng tóc muối hoa tiêu và ánh mắt vị tha lúc ta chỉ có thể ngắm nhìn thế gian những giây phút cuối đời
Nếu chúng ta không tự đặt ra năm, tháng…Thời gian sẽ chỉ là những vòng xoay của bánh xe, bánh xe là sự chuyển động lặp đi lặp lại của tái sinh và sinh ra. Trong đó ánh bình minh là sự bắt đầu của vòng quay và đêm tối là sự kết thúc của vòng tròn. Sự chuyển động của bánh xe là không dừng lại và không ngừng nghỉ, không có khởi đầu và cũng không có kết thúc, mãi mãi.
Không có trước hay sau. Tất cả chỉ là những vòng quay của bánh xe, mà mỗi vòng quay đều có ý nghĩa của riêng nó. Mỗi một giai đoạn trong cuộc đời bạn hay thậm chí từng khoảnh khắc của bạn, đều có vẻ đẹp của riêng nó.
Trong dòng chảy của thời gian, mọi thứ có thể ra đi, vì đó là quy luật của thành trụ hoại diệt. Nhưng thời gian là sự tồn tại vĩnh cửu, chưa bao giờ sinh ra và mất đi, nên không hề gây ra áp lực. Vậy nên đừng lấy cái hữu hạn để đo lường với cái vô hạn. Đừng lấy cuộc đời chúng ta để chạy đua với thời gian. Chúng ta chỉ đơn giản là chuyển động. Chúng ta chỉ đơn giản là một chiếc bánh xe
Bạn nhìn nhận rằng mình sẽ già đi, hay mình sẽ chẳng kịp làm điều gì. Là vì bạn đồng nhất mình với thời gian cố định. Sự lo sợ được biểu hiện thành hành động và từ đó nó có thể trở thành sự cuống cuồng, vội vã, căng thẳng. Thay vì tận hưởng hành trình, bạn đuổi theo sự tuyến tính của quá khứ và tương lai, và vì thế bạn sẽ bỏ lỡ hiện tại.
Đừng mắc kẹt vào thời gian. Thực ra bạn không mắt kẹt vào thời gian. Bạn mắc kẹt vào các khái niệm gọi là quá khứ vị lai hay tương lai xa vời. Ở đó, là những băn khoăn trăn trở và sầu não lo lắng của chính bạn. Bạn đem những ưu phiền đó vào thời gian và nhìn nhận nó trở thành một dạng áp lực. Áp lực về dòng chảy hữu hạn con người tự đặt ra. Như là thời gian đã trôi đi rồi, tôi thật sự hối tiếc về quá khứ. Hay là điều tôi lo lắng sẽ xảy ra trong tương lai
Không. Những gì đã xảy ra thì cần phải xảy ra. Những điều sẽ xảy ra cũng sẽ phải xảy ra. Tất cả những điều đó thuộc về dòng chảy. Đó là sự phi tuyến tính. Dòng chảy không đi từ A đến B. Nó xảy ra như một sự tất yếu. Nó chỉ đang “chảy”. Bạn đang kháng cự với dòng chảy. Bạn không chấp nhận được mọi thứ xảy ra như nó là, bao gồm đã qua hay đang tới
Nếu bạn xem thời gian không phải là một thứ tức thời mà chỉ là nhịp điệu uyển chuyển của dòng chảy. Bạn sẽ chảy trôi như mọi dòng sông đều đang chảy. Bạn sẽ không cần biết điểm đầu cũng như không cần quan tâm đến điểm cuối. Vì sự sống trong bạn sẽ không bao giờ kết thúc. Nó được dịch chuyển và chuyển hoá, tuần hoàn trong từng nhành hoa ngọn cỏ, trong từng hạt mưa giọt nắng. Thân xác bạn có thể rời đi, nhưng tình yêu của bạn ở lại trong dòng chảy của con bạn, cháu bạn và tất cả vạn vật. Không có cái gì chết đi, mọi thứ chỉ được chuyển từ dạng này sang dạng khác. Đấy là cách mà năng lượng vận hành
Hãy học cách chấp nhận, dù là quá khứ hay tương lai. Vì tất cả chỉ nằm trong dòng chảy của bạn. Hãy ngừng đếm thời gian, thay vào đó, hãy tận hưởng hành trình của mình, cho dù nó có ra sao
Bình an và thương yêu là bạn,
Để Nước Cuốn Đi
0 comments:
Đăng nhận xét