Bạn có nhận ra những mắc kẹt của bạn không?
Có khi nào nhắc tới thiên nhiên, ta thường nghĩ thiên nhiên phải là cái gì đó rộng lớn, phải cách xa thành thị, phải hoang sơ vắng vẻ như là rừng núi, làng quê, hay biển khơi xa tít…
Trong khi, thiên nhiên chỉ đơn giản là những gì mà không phải do con người tạo ra
Là sự tồn tại của các sinh vật, hiện tượng tự nhiên và môi trường
Bạn biết không, hiện tại mình đang sống ở một thành phố khá phát triển và giàu có, và vậy nên cũng có xô bồ. Nhưng mình kết nối với thiên nhiên tốt hơn trước đây mình kết nối. Mình không bỏ lỡ khoảnh khắc nào của vẻ đẹp xung quanh mình. Mình biết rõ sự thay đổi của lá cây qua bốn mùa, mùa này thì có loài hoa nào đang khoe sắc, vì sao chim Sẻ nhiều hơn vào mùa Hè, chim Én đang di cư tới miền Nam vào mùa Đông, Kiến đang làm tổ ở trên tường…Mình có thể dừng xe bất chợt bên vỉa hè chỉ để ngắm ánh nắng đang xuyên qua kẽ lá làm ánh lên những đường gân mỏng manh, mình cũng có thể ngồi hàng giờ chỉ để ngắm ánh hoàng hôn đang buông sau mặt hồ, nhắm mắt hít hà hương lúa chín, trong khi dòng người vẫn đang tấp nập xung quanh; hay lặng yên nghe tiếng côn trùng ri rỉ trong màn đêm dù đôi khi tiếng loa thùng vẫn văng vẳng đâu đó…Mình thấy vẻ đẹp tồn tại trong những điều rất nhỏ bé như giọt vàng đang lấp lánh nhảy múa trên mặt nước, bông cỏ lau ngược sáng rung rinh trong gió. Mình để cho cơ thể và tâm hồn được tắm mình trong ánh mặt Trời ban sáng, và để cho chân trần nối với Đất mẹ để lòng này trở nên vững chắc, bàn tay này chạm vào Đất mẹ để nghe tiếng Mẹ thì thầm. Và rất nhiều khi, mình nhận ra nước mắt đã làm nhoè nhoẹt hàng mi chỉ vì, vẻ đẹp của thiên nhiên đã lấp đầy trái tim mình
Mình không thể kể hết được, vì thiên nhiên quá xinh đẹp và dịu dàng, còn mình chỉ là một con người bé nhỏ đang được tận hưởng những ân huệ đó, nên không khoảnh khắc nào, không ngày nào, là muốn bỏ lỡ
Khi xưa, mình sống ở Hà Nội 10 năm, là thành phố lớn thứ hai Việt Nam. Bạn bè mình sống cùng khoảng thời gian như mình hoặc ít hơn, thắc mắc rằng vì sao mình yêu Hà Nội đến thế, trong khi đông đúc, xô bồ, bê tông và..chẳng thấy yêu chút nào. Đó là vì với mình vùng đất nào cũng có vẻ đẹp của riêng nó, và để thấy điều đó, ta cần bước ra và để cho trái tim ta được cảm nhận. Mình thông thuộc HN tới nỗi biết nơi nào, lộc vừng rơi lá đẹp nhất vào mùa Xuân, cây hoa sưa nào đẹp nhất khi trắng xoá sau tháng 3, đang là mùa hoa gì vì HN có 12 mùa hoa…Mình đã dành cả nghìn lần để ngắm mặt trời trên hồ Tây lặn sau những toà nhà to bự của thành phố, vui thích khi thấy sóc chuyền cành ở vài con phố, mình cũng đã để cho lòng lãng đãng như sương, trong những đêm rảo bộ qua phố cổ, nghe mùi hương Ngọc Lan về trên mái. Kể cả lúc mình đang chạy xe sấp mặt vì muộn giờ làm và kẹt xe, nhưng dừng bên đèn đỏ, loa phát thanh hôm ấy du dương giai điệu của “Nhớ mùa thu Hà Nội” do cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn sáng tác, mình ngước nhìn mùa đang thay lá, và đã hiểu vì sao những tâm hồn này lại yêu HN đến thế…
Mình nghĩ con người ta luôn cần thiên nhiên, vì thiên nhiên giúp họ kết nối lại chính mình, thấy tình yêu và sự dịu dàng sâu thẳm bên trong mình. Như khi ban công nhỏ xíu 1m2 phố cổ mà mình từng ở, chỉ đủ trồng một cây hoa giấy. Cô hàng xóm luôn căng thẳng và giận dữ, nhưng lại lặng yên khi nhìn sang ban công của mình mỗi lần và thốt lên rằng: “sao hoa nở đẹp quá”
Ở Hà Nội và những thành phố lớn, luôn có công viên và những khu nhà tập thể, những hàng cây và rất nhiều hồ nước tự nhiên, ta có thể tới đó và đưa con mình tới đó vì không có xe cộ. Ta hãy chỉ cho con mình những vẻ đẹp thiên nhiên hàng ngày trên đường đi, chú chim lích chích tìm sâu, chiếc lá rơi nghiêng, bông hoa và gió…Hãy trồng cây bên cửa sổ, ở ban công và xung quanh nhà. Nhìn côn trùng đang làm việc, nhìn cái cách mà thiên nhiên tương tác với nhau, học cách chăm sóc và quan sát thiên nhiên từ những điều nhỏ xíu và bình dị, ta sẽ học được bao điều. Hãy hỏi đáp con mình, hãy cùng con vun trồng và chăm sóc, và dành thời gian cho con. Ta muốn con mình kết nối được với thiên nhiên, thì ta cần học cách kết nối với thiên nhiên trước.
Đừng nói rằng ta không có thời gian. Vì thiên nhiên thì ở đó, còn tâm hồn và tâm trí ta thì đang không ở đó.
Trẻ con học những điều bình dị từ thiên nhiên như thế nào? Một buổi trưa hè, mình mắc võng nằm đọc thơ cho cháu. Cháu hỏi “xào xạc là gì hả cô”, “vì sao gió lại biết nói chuyện hả cô”. Mình chỉ lên ngọn cây và đáp: “Con nghe không, xào xạc là âm thanh đang phát ra khi gió va vào lá đó, và âm thanh kia cũng chính là những lời trò chuyện chỉ của gió và cây đó con, con nghe có hay không nào”. Sau này, mình thấy bé hay chạm vào lá cây vì nghĩ rằng đang trò chuyện, cũng như lắng nghe tiếng xào xạc trong khu vườn.
Nếu ở những trung tâm đô thị như New York hay Hồng Kông, vậy ta làm sao kết nối thiên nhiên. Nếu không có công viên, thì chỉ cần một cái cây, một bầu trời, một mặt nước, hoặc đôi khi, ta cần dành những ngày cuối tuần, để tới nơi thiên nhiên bình lặng. Miễn là ta muốn kết nối thiên nhiên, ta luôn tìm được cách. Có những người, sống ở ngoại ô và đi làm ở đô thị, để tránh xa đô thị, nhưng chưa một lần nhìn thấy vẻ đẹp của thiên nhiên xung quanh mình
Và rằng, ta sẽ luôn tìm được nơi chốn phù hợp với ta, chỉ là ta có nghe tiếng trái tim mình thôi thúc đủ lớn. Những điều kiện khác cản trở ta, chỉ là do nỗi sợ của chính mình và nó có thể tạo nên những mắc kẹt và luẩn quẩn cho ta.
Nếu bạn thắc mắc vì sao những vẻ đẹp đó lại có thể đi vào mình. Là vì tình yêu bên trong mình tồn tại, và tình yêu cũng tồn tại trong thiên nhiên.
Tình yêu bên trong bạn luôn tồn tại, để lắng nghe thấy nó, hãy về với thiên nhiên, trong những điều rất thật rất gần.
Yêu thương và bình an là bạn,
P.s: một số ảnh mình chụp. Còn nhiều lắm nhưng hầu hết đều đã được thu lại bằng mắt
0 comments:
Đăng nhận xét