ALBUM TỰ CHỮA LÀNH

Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2024

TÔI CÓ ĐANG HIỂU CHÍNH MÌNH?

Để Nước Cuốn Đi





Hỏi thương: Mình vừa tới tuổi 40, quá tuổi thằng tới tuổi anh, chú, bác rồi mới chợt ra mình chẳng hiểu gì về bản thân, chẳng hiểu 40 năm qua mình làm gì, được gì và mất gì, không biết cuộc sống phía sau phải đi như thế nào để được hạnh phúc.

Đáp thương: Cám ơn bạn đã đặt câu hỏi

Bạn thương. Bạn đừng quan tâm tới độ tuổi. Như thế khác nào ta đang trách mình trong giới hạn của tuổi tác. Có những người 50-60 tuổi còn đặt câu hỏi mà, và chẳng bao giờ là muộn, dù bây giờ ta đang 98 tuổi đi nữa

Nếu ví cuộc đời con người như một đường thẳng. Sẽ chẳng tồn tại tuổi tác gì cả. Khác nhau con đường mỗi người đi thôi. Chỉ là, bạn đã đi một đoạn đường thật dài. Và tới khúc cua này, ở đoạn đường này, bạn bỗng đứng lại vì chợt nhận ra một điều gì đó. Với người khác có thể là một biến cố, một sự chán nản, một sự thất vọng, một cảm giác đã đủ…Sự dừng lại và tự đặt câu hỏi đó, nó chẳng liên quan gì tới những thứ bên ngoài ta đang có cả

Và mình mừng vì tất cả những người đang đặt câu hỏi về cuộc đời và chính mình. Nó cho thấy ta đang trăn trở, và ta đang sống, có ý thức. Hơn là một cuộc đời vô thức. Làm mọi thứ vô thức

Bạn nhận ra không. Cuộc đời đã cho phép ta được trải nghiệm. Và nếu ta đã trải nghiệm, thì ta mới có thể hiểu được ta chứ. Như là, ta hiểu rằng mình đang vô phương hướng, đang mất kết nối với chính mình lúc này, đúng không bạn?

Mà rằng, đó là may mắn đó chứ. Vì nếu không biết ta mất kết nối với bản thân, thì sao có thể kết nối trở lại?

Một khi ta đặt câu hỏi, Vũ trụ sẽ dẫn lối ta. Ngàn nhân duyên hội tụ mỗi ngày, chỉ để phục vụ ta trên hành trình tiến hóa linh hồn. Vậy tại sao ta không biết và không tin rằng, ta đang được từng bước, chạm vào bản thể chân thật của mình. Có bao giờ nhiều hơn như thế, ngay lúc này không? Hạt mưa nào rơi xuống đất, chỉ để một cái cây được nảy mầm?

Tôi là ai? Tôi sinh ra trên cuộc đời này để làm gì? Tôi đã sống như thế nào? Có phải tôi sinh ra chỉ để sống một cuộc đời không có ý thức? Có phải tôi sinh ra chỉ để chết đi? Sống và chết, có phải nó đang diễn ra ngay trong từng khoảnh khắc mỗi ngày?

Đời sống này vẫn thế, nhưng có gì đang không khiến tôi thật sự hạnh phúc, phải không? Đó chính là cái chạm khẽ đầu tiên vào linh hồn, đánh thức bản thể nguyên thủy bị chôn vùi quên lãng

Từ sâu thẳm, linh hồn tôi khẽ thì thầm, Tôi ơi, thức dậy

Ánh bình minh rạng rỡ ngoài kia, mỗi ngày là một cuộc đời mới, ngay cả ngày hôm nay

Mến chúc bạn an lành,

Để Nước Cuốn Đi

About the Author

Để Nước Cuốn Đi / Blogger

Hãy để tình yêu mộc mạc của mình đánh thức tình yêu có sẵn trong bạn ❤️

0 comments:

Đăng nhận xét