ALBUM TỰ CHỮA LÀNH

Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2024

HẦU HẾT CON NGƯỜI ĐANG SỐNG DỰA TRÊN NỖI SỢ

Để Nước Cuốn Đi





(Bạn lưu ý khi đọc bài viết này. Có thể bạn sẽ cảm thấy bị trigger vì những nỗi sợ của mình được kích hoạt và được chỉ ra thẳng thắn như thế. Nhưng đó sẽ là tin tốt vì bạn đã quay trở lại đối diện với nó. Đừng chỉ trích hay ghét bỏ bản thân. Hãy bao dung và chấp nhận rằng ai cũng có nỗi sợ)

1. Thế giới con người, đang được vận hành dựa trên chỉ hai thứ: NỖI SỢ hoặc TÌNH YÊU. Mọi thúc đẩy để cho con người dẫn tới các hệ quả khác nhau cũng chỉ bắt nguồn từ NỖI SỢ hoặc TÌNH YÊU

Thế nhưng, vì sao con người lại được vận hành bằng nỗi sợ hoặc thúc đẩy bản thân sống dựa trên nỗi sợ nhiều hơn là tình yêu?

Tại vì vận hành con người bằng nỗi sợ thì rất dễ để thao túng con người(bài viết sau). Nỗi sợ khiến cho con người từ chối nhận thức rõ về chính mình

Còn đa số con người đang đi theo nỗi sợ vì họ mất kết nối với bản chất thật của mình, chính mình hay là sâu thẳm linh hồn vĩ đại của mình.

Trong khi nỗi sợ thật sự là bản năng. Nỗi sợ giả tạo là được lập trình hoặc thêu dệt vào bản năng. Thì tình yêu mới là bản chất(của con người/của toàn thể Vũ trụ)

“Nỗi sợ thật sự” là những cảm giác hiểm nguy cài vào trong tiềm thức của con người ngay từ thuở sơ khai. Như là thú dữ, lửa, dao, độ cao, thiên tai,…, cái đói và cái chết. Những điều đó đe dọa tính an toàn của sự sống. Trong khi, khao khát sống là bản năng.

Con người cần phải sợ những điều đó. Vì đó là cách để cho con người sinh tồn

Thế nhưng cái đói và cái chết lại mang tính đặc biệt hơn cả. Kinh nghiệm tích lũy của con người đã cho họ thấy, cái đói có thể khiến họ chết. Và cái chết có thể để lại cho họ một cú sốc như một dấu ấn trong linh hồn. Vì con người có thể đã chưa bao giờ sẵn sàng cho cái chết khi họ còn sống.

Ví như họ không hề biết rằng sóng biển sẽ cuốn họ đi trong lúc họ chơi đùa, cái chết đó để lại một cú sốc, đó là lý do cho nỗi sợ nước của rất nhiều người ở hiện tại mà không hiểu vì sao

Cái chết còn cho con người một nỗi sợ sâu xa về sự ám ảnh: Mình chưa bao giờ tồn tại

Khi hiểu được nỗi sợ thật sự của con người. Ta rất dễ để tạo ra những nỗi sợ liên tiếp dựa trên cảm giác khao khát được sống, được tồn tại đó

Và thế là con người dần đã không hiểu được: luôn có đủ cho mọi người - để cho họ tồn tại. Và cũng không còn chấp nhận một cách bình thản rằng cái chết nó luôn phải đến khi nó cần đến

2. Bạn có đang làm mọi thứ trong đời sống mình bắt nguồn từ sự hân hoan, hào hứng, dâng trào hạnh phúc và lâng lâng niềm vui không?

Trong khi làm mọi thứ vì “Yêu” khiến cho chúng ta chạm tới bản thể chân thật của mình, ý thức được nguyên nhân và kết quả, sống trong trạng thái thăng hoa, reo vui của linh hồn, tràn đầy nhựa sống, hòa hợp với vạn vật và hợp nhất với Vũ trụ(tính sẵn có, sự kỳ diệu, tính nhất thể) thì làm mọi thứ vì “Nỗi sợ” khiến cho ta trở thành những cá thể mang tính hủy hoại, tách rời mình với vạn vật, cho rằng mình riêng rẽ và lợi ích cá nhân là trên tất cả, ta sống nhưng không có cảm giác thỏa mãn, thật sự hạnh phúc và hơn cả là cảm giác trống rỗng, bất định, chán nản, không nhận thức được sự tồn tại của sự sống

Vì không thỏa mãn nên ta tiếp tục phải đi tìm kiếm, miệt mài và vô vọng, chỉ để khỏa lấp sự trống trải trong lòng mình hay chính xác là trốn chạy nỗi sợ sâu thẳm của mình

Sự an nhiên đâu đến từ người giàu nhất hay quyền lực nhất. Rất nhiều người đang phải vất vả để khỏa lấp nỗi sợ đó

Bạn hãy xem có phải thế giới đều đang vận hành như thế này không:

Nỗi sợ về sự cô đơn mà không nhận thức được vẻ đẹp và sự minh triết được kích hoạt trong sự tĩnh lặng của tâm hồn khiến bạn luôn phải lấp đầy mình trong niềm vui, đám đông, ồn ào và liên tục bận rộn

Nỗi sợ phải đối diện với chính mình khiến ta phải đi tìm những lạc thú, trần tục, tiêu khiển…, thậm chí điều đó có hủy hoại bản thân đi nữa, vì chỉ dừng lại thôi, ta sẽ trở nên chênh chao

Nỗi sợ về bệnh tật khiến cho ta trở nên có bệnh tật. Nỗi sợ về cái chết không thể ngăn ta chết

Nỗi sợ mất đi điều ta yêu thương là bởi vì ta đã luôn tin đó là điều duy nhất ta có thể yêu thương

Nỗi sợ làm điều mình muốn sẽ thất bại là bởi vì ta không bao giờ cho phép bản thân được sai lầm, và sửa sai, và được sống

Nỗi sợ về việc mình sẽ không có đủ khiến cho ta phải luôn lo lắng chuẩn bị, giành giật, lấy thêm,..Nhưng bao nhiêu mới là đủ, thế nên ta cứ mãi chẳng cảm thấy hài lòng

Nỗi sợ tạo ra sự mê muội trong mặt tinh thần và nhận thức. Nó khiến người ta lao theo những thứ mê tín, cúng bái, xem ngày giờ…vì sợ mình sẽ bị trừng phạt hoặc để cầu xin vì cảm giác thiếu thốn của mình

Nỗi sợ khiến ta sùng bái những người có tiếng nói, có sự dẫn dắt, những người đứng đầu, những tổ chức và đạo, cho dù họ như thế nào, cho dù ta đã bị lệ thuộc và phụ thuộc. Là vì ta có nỗi sợ về niềm tin vào chính mình, về sự thông thái và hiểu biết bên trong trí tuệ của linh hồn mình

Nỗi sợ khiến cho ta không dám là chính mình, vì không tin vào con đường tiền định mà linh hồn mong muốn. Bạn không dám theo đuổi cái bạn thích, cái bạn khát khao, cái mà bạn yêu. Bên dưới đó là nỗi sợ của sự mất đi, sự phán xét, sự nghèo đói, sự khổ cực,...

Nỗi sợ khiến cho bạn có một cuộc đời làm những điều mình không thật sự vui, ở cạnh những người không thật sự yêu, thậm chí là làm những gì bạn ghét. Để rồi bạn không thật sự thấy hạnh phúc

Nỗi sợ bị đánh giá, bị phán xét hay là không còn được thương yêu khiến ta phải mang theo những lớp mặt nạ, gắng làm hài lòng người khác, sống cuộc đời của người khác để rồi cảm thấy bất mãn, cảm thấy giận dữ và không còn hồn nhiên

Nỗi sợ sự hiểm nguy trong tưởng tượng và niềm tin của bạn, hoặc của người khác gieo vào bạn khiến bạn giam giữ mình trong một khuôn khổ, trong một sự ổn định, một nơi chốn, một chiếc lồng bạn tự dựng nên. Và bạn mất tự do, trong khi đôi cánh là của bạn

Nỗi sợ việc mình già đi khiến bạn không ngừng làm mọi cách để níu kéo nó. Dựa trên định kiến già là trở nên xấu xí và niềm tin rằng mình chưa đủ đẹp

Nỗi sợ của việc mình không giống như người khác làm bạn gắng để đạt được tất cả mọi thứ trong cuộc đời theo một lập trình có sẵn như nhà, xe, kết hôn đúng tuổi, có bao nhiêu con…

Nỗi sợ khiến cho bạn phải sở hữu một cái gì đó, dù biết rằng khi mình chết đi mọi thứ đó sẽ là vô nghĩa. Nỗi sợ khiến bạn mất luôn cả nhận thức về thứ mình đang cố để sở hữu. Và bất chấp tất cả để có thể sở hữu những gì bạn tưởng sẽ làm vơi bớt nỗi sợ trong mình

Nỗi sợ về việc mình không là gì, mình không đủ quan trọng khiến cho bạn luôn phải tìm một chỗ đứng trong xã hội, một điểm tựa, một chức danh, một thành tựu, một vị trí, một vai trò, phải để lại một cái gì đó…khiến cho ta mệt mỏi và áp lực

Nỗi sợ về việc mình chưa đủ tốt, chưa đủ đẹp, chưa đủ tài giỏi, chưa đủ được chú ý…khiến bạn luôn cố gắng để trở nên hoàn hảo

Nỗi sợ rằng nếu mình quá nhỏ bé, quá yếu đuối, không được chú trọng,…khiến cho ta phải nắm giữ quyền lực, nắm giữ tiếng nói, nắm giữ tiền bạc, tài sản…Nhờ thế ta cảm giác mình trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng ta phải luôn gồng mình lên để thể hiện uy quyền, phải luôn củng cố vị thế, vì cảm giác mọi thứ ta nắm là mong manh luôn có thể sụp đổ

Nỗi sợ khiến cho bạn cảm thấy nếu không đi theo con đường mà xã hội bạn đang đi, bạn sẽ không xứng đáng để tồn tại

Nhưng thực ra ta đang không sống hòa hợp theo dòng chảy của sự sống, tin vào sự sắp xếp của Vũ trụ, và tuân theo quy luật của Tạo hóa

Nỗi sợ kéo theo vô thức tập thể. Nỗi sợ từ một người có thể lan rộng ra đám đông như một thứ bệnh dịch. Một đám đông có cùng chung cảm giác về một sự thiếu thốn/một sự tổn thương/một định kiến… giống nhau sẽ được kích hoạt nỗi sợ, sau đó thu hút và tập hợp lại để thể hiện nỗi sợ ra thành hành động. Những hạt giống bên trong mỗi người có sẵn sẽ được cộng hưởng để phát triển thành cái cây của niềm tin. Đám đông có sức mạnh vô cùng lớn vì nỗi sợ được nhân lên thành nhiều lần

Nỗi sợ chính là nguồn cội của tham sân si. Bạn thắc mắc vì sao người ta cứ phải vơ vét thêm và thêm trong khi đã có rất nhiều đúng không. Đó chính là nỗi sợ thiếu thốn và bất an thường trực. Càng cảm thấy thiếu thốn, người ta càng cần phải có thêm

Và nỗi sợ càng lớn, sự tham lam càng nhiều. Khi người ta không nhận thức được chính mình, đối mặt với nỗi sợ hay hiểu bản thân. Người ta sẽ bất chấp để đạt được mọi thứ họ muốn. Và vậy nên, sân hận và si mê cũng sinh ra từ đó

Chiến tranh, hiềm khích, đau đớn, tổn thương, thù hận, buồn phiền, trống rỗng… không phải từ nỗi sợ mà ra đó sao. Hòa bình ở đâu, khi tình yêu không có chỗ để tồn tại?

3. Nỗi sợ không chỉ khiến cho ta không hạnh phúc, mà còn khiến cho những người xung quanh ta đau khổ. Ta ủ rũ buồn rầu, hoặc mang những khổ đau chất chứa của mình vô thức lên người thân ta và mọi người ta gặp trong đời, để lại những kỳ vọng lớn lao cho những người ta yêu nhất như con cái, vợ chồng, anh em mình. Nỗi sợ đã được truyền đi ngay từ khi chớm nở, vì nỗi sợ cũng là một dạng năng lượng

Trong khi rung động từ tim lại đan vào nhau giữa hai người cùng khoảng cách, hay từ một tác phẩm tạo nên từ tình yêu. Khiến cho trái tim ta rung động mạnh mẽ khi tiếp xúc với nguồn năng lượng từ yêu.

Bởi, thông qua thấy yêu ta được thấy mình, vốn dĩ là hiện thân của tình yêu

Những kết quả đẹp đẽ và tràn đầy nhân văn nhất trên thế giới này đều đến từ những con người làm mọi thứ vì yêu. Họ đã trở nên thăng hoa khi được tình yêu thúc đẩy thổi hồn vào trong từng nhịp thở. Đó có thể là những phát minh, những sáng kiến vĩ đại, những tác phẩm nghệ thuật hội họa/thơ ca/âm nhạc…tồn tại bền bỉ và sống mãi cùng thời gian. Tình yêu khiến cho họ dù ở trên cây thập giá bị đóng đinh, chỉ là một nhạc sỹ điếc, một họa sỹ điên không gia đình, hay nhà khoa học nghèo đói…cũng khiến cho tinh thần họ trở nên bất tử. Tình yêu còn không phải là làm một điều gì cao xa, đó đơn giản chỉ là nấu một bữa ăn với tất cả tâm tình, quét một con đường với tất cả sự chú tâm và nâng niu, ngay cả khi nhận về trái đắng chối từ kết đôi nhưng vẫn không bỏ cuộc…

4. Những nỗi sợ chi phối và khiến cho ta tồn tại chứ không có cảm giác mình đang sống. Ta bám vào những thứ ta cho là quan trọng trong đời này để làm gì, cuối cùng cũng chẳng còn lại chi?

Ta cứ mải miết chạy dọc cả chiều dài của cuộc đời trong bận rộn, lo toan, trách nhiệm vì những nỗi sợ ghim vào lòng chất chứa. Để rồi khi nhìn lại thấy mình đã chẳng sống ngày nào chiều rộng của thời gian, đã bỏ lỡ biết bao niềm vui của một đứa trẻ tinh khôi khi xưa

Ta có cảm thấy mình đang sống, tự do và hạnh phúc không?

Thật ra sâu thẳm bên dưới những nỗi sợ là cảm giác không được thương yêu, và từ đó mất thương yêu với chính bản thân mình. Họ thiếu đi sự nhận thức sâu sắc về vẻ đẹp và sự diệu kỳ về sự tồn tại của chính mình

Hãy xem nỗi sợ của bạn có phải là sự thật không hay chỉ là tổn thương thơ ấu và niềm tin được lập trình từ bé. Hãy xem bạn cần cởi bỏ điều gì đã mắc kẹt trong bạn quá lâu, mà chủ yếu chỉ là hệ tư tưởng và văn hóa, định kiến của xã hội nơi bạn sống. Đã đến lúc bạn giải phóng những tắc nghẽn đó để trả lại tự do cho linh hồn bạn rồi

Vậy nên, người có vẻ an nhiên tự tại, là do họ ít nỗi sợ nhất có thể, hay đúng hơn là đã tự mình đi qua những nỗi sợ, để thấy được hòa bình nội tâm, để chung sống hòa bình với đời sống.

Ai cũng có những nỗi sợ. Chỉ là nỗi sợ càng ít ta càng tự do và hạnh phúc. Vậy nên, đối diện với nỗi sợ trong mình, thấy ra nguyên nhân và vấn đề, là cách duy nhất để ta bước qua nó. Tìm khoảng lặng nội tâm hơn là tiếp tục nghe thêm tiếng lao xao bên ngoài. Và đi theo trái tim ta mách bảo, là âm thanh sâu thẳm nguyên thủy của ta, Tình Yêu

Bạn có đủ sức mạnh và sự can đảm, vì bạn là một linh hồn thuần khiết

Love is calling you,

Từ trái tim, vì yêu mà truyền tải


An nhiên từ ta,

Để Nước Cuốn Đi

About the Author

Để Nước Cuốn Đi / Blogger

Hãy để tình yêu mộc mạc của mình đánh thức tình yêu có sẵn trong bạn ❤️

0 comments:

Đăng nhận xét