Thứ Tư, 20 tháng 3, 2024
KHÔNG AI SINH RA ĐÃ BIẾT (CÁCH) YÊU
Ngày bé, nhặt được tổ chim rơi. Liền mang về nhà nuôi, trẻ con nghĩ ngô nghê cứ cho ăn thật nhiều là chim sẽ lớn. Thế rồi chim chết vì bội thực. Sáng ra ôm chim con khóc, hiểu rằng mình đã chẳng biết cách yêu. Vậy ra, bước vào đời, yêu là cần biết chăm sóc là như thế nào. Yêu không phải là cố chấp bắt đối phương nhận thứ mà ta cho là tốt, đôi khi hóa ra lại là đớn đau. Yêu là quan tâm xem người ta thật sự cần gì, hơn là cho họ cái ta nghĩ họ cần
Có đứa trẻ, thì trèo lên tổ hái chim, có đứa trẻ thì bắt chuồn chuồn, có đứa trẻ thì bẻ cành cây non…Chúng có yêu không? Có đấy, thấy dễ thương nên yêu, nên vô thức muốn nó là của mình, muốn sở hữu những điều đẹp đẽ đó. Mà không nhận thức được rằng, khi ta mạnh hơn, nghĩa là ta có khả năng làm đau những gì bé nhỏ và yếu đuối hơn
Và vì, không ai dạy chúng, yêu là gắng đừng làm tổn thương điều ta yêu. Cho nên chúng lớn lên, cứ nghĩ giản đơn là, chúng đã từng làm điều này, và có thể tiếp tục làm điều đó
Ta chưa kịp học yêu, đôi khi đã phải học vụn vỡ. Đứa trẻ nào biết được yêu khi bố mẹ nó không biết yêu nhau? Đứa trẻ nào biết yêu lành mạnh là gì khi chỉ biết tình yêu là xung đột, là kiểm soát, là khổ đau? Đứa trẻ nào biết yêu là cho đi khi bố mẹ nó chỉ dạy về tình yêu vị kỷ? Và, đứa trẻ nào biết yêu Người khi còn chưa biết thương Thân?
Ta lớn lên tự hỏi mình tình yêu là gì? Xã hội liền nói với ta yêu là chiếm hữu, yêu là đòi hỏi, yêu là phải có cái này hay cái kia, yêu là phải có thêm và thêm nữa... Vậy là ta lao đầu vào yêu bằng lý trí, bằng cái đầu chỉ vì trái tim ta chất chứa những nỗi sợ hãi. Ta đã chẳng cảm nhận được hạnh phúc. Ta đã tự nhốt mình trong ngục tù của khái niệm, của những lớp áo mỹ miều mà người kỳ vọng lớn nhất là chính mình.
Và thế là thay vì ta mang tình yêu thuần khiết thuở sơ khai đến cuộc đời để chứng minh mình là một phần của Đấng sáng tạo. Ta lại mang những mô thức ta học được xung quanh để yêu trong vô thức, yêu trong vô minh và mê muội
Ta những tưởng cứ yêu nhiều là nhiều trải nghiệm, là ta đã dày dặn kinh nghiệm ư. Đôi khi, ta chỉ đang trải qua những thứ na ná tình yêu đó thôi. Đôi khi, ta lạc loài vì đi hoài mà chẳng thể dừng chân đó sao?
Ngày nào ta có va chạm và tương tác với những mối quan hệ trong đời này. Vấp ngã và đứng dậy, mà ta không quán sát lại mình để nhận ra và hiểu ra, ngày đó ta vẫn còn phải học yêu thêm nữa. Mà đôi khi, cuộc đời quá ngắn lại chẳng thể đợi chờ ta khôn lớn và trưởng thành
Trưởng thành k có nghĩa là phải khổ đau mất mát. Nhưng khổ đau mất mát giúp ta trưởng thành hơn, nếu ta biết lắng lòng lại nhìn mình
Ngày nào, ta biết thương mình chẳng thể chịu được những buồn phiền đó. Thì cũng biết thương Người đã “không biết yêu”, hoặc không được ta “yêu”
Bởi vậy, nếu ta hiểu hành trình từ lúc mình sinh ra tới giờ. Sẽ thôi đừng trách mình vì đã không biết yêu. Vì có ai sinh ra đã biết yêu? Người ta chỉ có thể biết yêu hơn một khoảnh khắc khi người ta chịu nhìn vào bên trong mình thêm một khoảnh khắc mà thôi
Để Nước Cuốn Đi
About the Author
Để Nước Cuốn Đi / Blogger
Hãy để tình yêu mộc mạc của mình đánh thức tình yêu có sẵn trong bạn ❤️
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 comments:
Đăng nhận xét