ALBUM TỰ CHỮA LÀNH

Thứ Tư, 10 tháng 1, 2024

HẠNH PHÚC LÀ BỚT ĐI CHỨ KHÔNG PHẢI THÊM VÀO

Để Nước Cuốn Đi





Bạn có nhớ cảm giác nhẹ nhõm sau mỗi lần đổ rác hơn là liên tục làm đầy thùng rác của mình? Cũng vậy, mua thêm một chiếc quần/áo khiến ta vui trong chốc lát, nhưng lại chẳng hạnh phúc bằng việc ta vừa bớt đi được một món trong tủ của mình. Một mâm cơm bày thừa thãi đồ ăn, lại chẳng khiến ta sung sướng như khi được ăn đúng món ta thích. Đồ đạc đầy chất chứa, nhưng lại chẳng buồn động vào. Niềm hân hoan của ta như bị dập tắt, khi ta thấy mình có thật nhiều, mà sao vẫn không thấy đủ?

Có phải khi ta quyết định mua thêm một chiếc xe, là bao nỗi lo âu và băn khoăn ập tới. Ta sẽ cần học bằng lái, cần chọn màu xe gì cho hợp mệnh hợp tuổi, dòng xe gì, giá bao nhiêu, như nào hợp xu hướng xã hội, chức năng ra sao, đậu xe chỗ nào, trả góp ra sao, chưa kể ta phải đối mặt với căng thẳng đô thị và dòng người khi lái xe…Ồ, hạnh phúc có phải là “thêm”, hay hạnh phúc là “bớt”: bớt lo âu, bớt căng thẳng, bớt muộn phiền?

Tại sao một đứa trẻ lại dễ hạnh phúc tới vậy. Và tại sao bây giờ trẻ con khó cảm thấy hạnh phúc như ngày xưa. Là vì không phải hạnh phúc tới từ quá nhiều đồ chơi, mà vì hiếm lắm mới có một món đồ chơi. Không phải hạnh phúc vì mâm cơm lúc nào cũng đầy ắp thức ăn, mà hiếm khi được ăn món mình thích, dù bây giờ nhớ lại chỉ là món cá kho mặn mùi của mẹ cha. Không phải vì được đi học thêm quá nhiều môn học và các kỹ năng ngoại ngữ nghệ thuật, mà vì mỗi ngày chỉ được đến trường một buổi với bạn bè, nên mong mỗi sáng nhanh thức giấc. Không phải vì được đầu tắt mặt tối với ca học ngày này qua ngày khác, mà vì những ngày hè chỉ ở nhà chơi làm nhớ da diết trường lớp. Đến bây giờ bạn vẫn còn nhớ cảm giác hạnh phúc ngày thơ bé, không phải vậy sao?

Đã có thời bạn chỉ mong Tết đến để được cắn ngập miếng bánh chưng dù đỗ nhiều hơn thịt, mà bây giờ ngày nào bạn cũng có thể mua bánh chưng, sao miếng bánh không còn ngon nữa. Sao bây giờ ba mẹ cho tiền hàng ngày, lại chẳng sung sướng như khi đếm từng ngàn tiền lẻ trong phong bao chỉ Tết mới được. Ngày nào pháo cũng nổ, bạn chẳng còn háo hức với pháo bông chỉ đốt đêm giao thừa. Quần áo đẹp quanh năm, sao bạn chẳng nhảy bẫng lên khi Tết mới được diện áo mới. Tết bây giờ còn làm đầy đủ hơn xưa, mà sao ta vẫn cứ thấy thiếu gì đó, phải chăng là sự hân hoan hạnh phúc? Ngày nào cũng thừa, cho nên đâu cảm thấy thiếu để mà mong?

Ta cố gắng để thêm thật nhiều cho Tết nay với hy vọng nó sẽ trở nên hạnh phúc. Nhưng sao cái Tết từng khiến ta mong ngóng, giờ đây không những không hạnh phúc lại còn khiến ta mệt mỏi? Sao xã hội ngày càng phát triển, mà ta ngày càng buồn phiền?

Phải chăng là, ta chẳng bớt đi mà còn thêm vào. Thêm vào thủ tục, thêm vào nghĩa vụ, thêm vào trách nhiệm, thêm vào hình thức, thêm vào định kiến, thêm vào tiêu chuẩn, quy tắc, chuẩn mực... Mà tất cả lại do ta và những người xung quanh tự đặt ra?

Ví dụ như Tết là phải có cái này hay cái kia. Nhà phải như vậy, phụ nữ/đàn ông phải như vậy, con phải như vậy, công việc như kia… Nếu thật sự thêm vào và thêm nữa khiến ta hạnh phúc, sao ta vẫn đau khổ tới vậy?

Thêm vào nhiều vật chất, ta bớt đi hàng ngàn lý do để thảnh thơi. Trong lòng ta chỉ tồn tại một chỗ trống. Nếu ta cứ thêm vào những dằn vặt, hoài nghi, ta lấy chỗ đâu cho cho cảm thông, trắc ẩn, cho dịu dàng và yêu thương? Thêm vào một cái nhìn khắt khe, ta bớt đi một cái nhìn bao dung và rộng rãi. Thêm vào một sự phức tạp, ta bớt đi một sự giản đơn. Tâm hồn ta chỉ dành cho ta, nếu ta cứ dành nó cho những câu chuyện thị phi tị hiềm của thiên hạ, ta sẽ bớt đi sự bình yên của mình. Ngày của ta chỉ có 24h, ta dành thời gian cho công việc và các mối quan hệ xã hội, thời gian nào ta dành cho người ta thương, cho những thiên thần bé nhỏ ở nhà? Đêm của ta chỉ có 8 tiếng, thêm vào một vấn đề, ta bớt đi một giấc ngủ ngon. Sức lực của ta chỉ tới đó, ta thêm vào nhiều trắc trở bộn bề, ta bớt đi một phần sức khỏe. Ngôi nhà của ta diện tích chỉ từng đó, thêm vào một món đồ, ta bớt đi một chỗ trống dịu mắt. Hãy hỏi mình, ta cần cái gì, không cần cái gì? Ta có thể bớt được cái gì, để ta trở nên hạnh phúc hơn?

Không phải hạnh phúc là không thêm, mà là bớt đi để thêm vào. Như bớt đi một giờ ngồi yên, ta có thêm một giờ vận động. Bớt đi những mối quan hệ hời hợt, thì mới dành được tâm sức cho những mối quan hệ chất lượng. Bớt đi những gì không đáng có hoặc không cần thiết. Bớt đi được cái khiến ta cảm thấy mệt mỏi và xù xì tâm hồn. Như bớt đi được gai góc và sự hờ hững thờ ơ, để thêm vào lòng trắc ẩn. Bớt đi được cái nhìn của người khác, để thêm được sự an yên vào lòng. Bớt đi sự kỳ vọng, thì mới học thêm được cách chấp nhận. Bớt đi sự phán xét chính mình, để thêm vào được sự yêu thương. Bớt đi sự ích kỷ, thêm vào được sự đồng cảm với nỗi đau của muôn loài. Bớt đi được sự ganh ghét, sẽ thêm vào được sự bao dung. Bớt đi được lòng tham lam ham muốn, để thêm vào được sự ung dung tự do. Bớt đi được nỗi lo âu sợ hãi, thêm vào sự vững chãi điềm nhiên.

Bạn biết vì sao ta cứ phải thêm vào và cứ mãi vậy không. Là bởi vì ta cảm thấy thiếu thốn. Thêm vào bao nhiêu cũng không thấy hạnh phúc, vì lòng hoang hoải và trống không. Đó là lý do ta có đào núi lấp biển, xây dựng thêm nữa, kiếm tiền thêm nữa, đi lên cung Trăng, mà vẫn cần phải làm tiếp. Đó là lý do ta có bớt đi hạnh phúc của người khác, bớt đi chỗ trống của tự nhiên, bớt đi đất đai của muôn loài, ta vẫn cần phải bớt đi để thêm vào cho chính mình. Và đó là một tâm hồn khổ đau. Một tâm hồn cảm thấy đủ đầy, tự khắc thấy mình giàu có và muốn bớt đi. Muốn san sẻ “bớt” đi hạnh phúc cho người khác, muốn chia sẻ yêu thương, muốn trao đi sự tử tế, muốn mỉm cười tự tại, muốn nhìn đời ánh mắt dịu dàng, muốn sống hòa hợp với thiên nhiên, muốn vạn vật cũng được tự do và hạnh phúc như mình. Và càng bớt đi, cho đi, lại càng cảm thấy giàu có

Rốt cuộc thì, chẳng ai có thể thay ta quyết định cách ta lựa chọn trong cuộc sống. Ta chỉ có thể xem trái tim mình tường tận tới đâu. Bởi vì nếu trái tim ta tỏ tường, ta sẽ biết điều gì ta muốn thêm, điều gì ta muốn bớt. Không phải thêm bớt vì để sống cho phù hợp với tất cả mọi người, mà thêm bớt để cho chính bản thân ta hạnh phúc.

Chúc bạn bớt đi để thêm vào,

Từ trái tim,


Để Nước Cuốn Đi

About the Author

Để Nước Cuốn Đi / Blogger

Hãy để tình yêu mộc mạc của mình đánh thức tình yêu có sẵn trong bạn ❤️

0 comments:

Đăng nhận xét