Thứ Ba, 9 tháng 1, 2024
CUỘC SỐNG KHÔNG PHẢI LÀ MỘT CUỘC ĐUA THÀNH TÍCH
“Sẽ thế nào nếu một cái cây luôn nhìn sang những cái cây bên cạnh để mau lớn? Nó sẽ bỏ quên ánh bình minh rạng rỡ sáng nay, cơn mưa rào đầu mùa Hạ vừa ghé, chú chim non lích chích đến chuyền cành. Và ở lại với nó, sẽ chỉ còn nỗi buồn vì nó đã quên sống cho chính mình”
Bạn thấy đó. Trong tự nhiên, làm gì có mốc thời gian nào cho những cái cây. Chúng chẳng đặt mốc thời gian cho mình là phải có bao nhiêu trái, năm nào phải cao bao nhiêu, thân cây phải to lớn tới mức nào. Chúng lớn lên cứ tự nhiên như vậy, đến cả sự can thiệp của loài người cũng chẳng thể ép được chúng phải chính xác được kết quả
Vậy mà, chúng ta luôn nhìn người khác để tự ép mình phải ra hoa ra trái. Ngày nào phải được 10 điểm mới thấy ý nghĩa? Thượng Đế nào quy định rằng chúng ta phải có nhà có xe mới là “người”? Tại sao phải kết hôn vào năm 2x tuổi? Ta có tự hỏi mình tại sao lại phải có con không? Và vì sao con ta phải chạy thành tích trong khi ta đang chạy, hoặc thậm chí ta còn không chạy nổi nhưng lại muốn con mình phải làm được điều đó? Tại sao trước năm 4x lại phải có hết điều này hay điều kia? Vì sao lúc 5x là phải như vậy rồi? Và lúc 8x ta sẽ mang được tất cả những điều ta đạt giải xuống nấm mồ sao?
Ta có bao giờ tự hỏi chính mình vì sao phải đạt được điều này hay điều kia? Vào đúng mốc thời gian nào đó? Và để làm gì?
Thế rồi, ta có hạnh phúc không?
Hay ta cảm thấy mệt nhoài. Hay khi ngoảnh lại, ta thấy hối tiếc? Hay khi nhìn lên, ta vẫn thấy ta đạt rồi mà sao vẫn còn nhiều thứ cần phải đạt tiếp?
Ta biết trong môn học thể dục mục “điền kinh”, không phải học sinh nào cũng thích chạy, và mỗi người có một sức chạy khác nhau cơ mà?
Cứ mải mê chạy đua theo thành tích. Trong khi ta chưa sẵn sàng, hoặc ta không thật sự thấy vui. Ta có biết ta sẽ bỏ lỡ bao điều?
Bao giờ thì ta sẽ học lại môn vẽ ta yêu thích ngày bé, bao giờ ta sẽ chạm lại những phím đàn làm ánh mắt ta lấp lánh cả tuổi thơ, bao giờ ta sẽ ra hồ ngồi hàng giờ chỉ bởi vì điều đó luôn khiến ta bình yên, bao giờ ta sẽ đọc những cuốn sách mình thật sự thấy vui hơn là ép mình chỉ đọc những cuốn sách về kinh tế, tài chính,…mà ta thấy khô khan…Bao giờ là bao giờ, ta cho phép mình được hạnh phúc? Bạn thương,
Nếu cứ mải chạy đua, chúng ta sẽ không biết cuộc sống đã hiện hữu như thế nào. Chúng ta sẽ bỏ qua vẻ đẹp của bốn mùa, thế giới côn trùng kỳ diệu, sự xuất hiện của những vì sao, những loài hoa rạng rỡ, những giai điệu ngân nga... chúng ta sẽ chẳng biết gì về nơi ta sống, ta sẽ chẳng biết gì về sự tồn tại của những vẻ đẹp nơi ta đi qua, ta sẽ chẳng khám phá ra được gì từ chiều ngang của thời gian, ta sẽ chẳng còn thổn thức bởi những điều bé nhỏ đã đi ngang đời ta nữa. Và vậy nên trái tim ta có thể trở nên mục ruỗng hoặc cộc cằn
Rốt cuộc thì cuộc đời này có phải sinh ra dành cho ta, hay để ta sao chép hoặc nhân bản cuộc đời của những người khác?
Bao giờ thì ta sẽ nhận ra, thời gian là của ta, hạnh phúc là của ta, sự sống là của ta?
Điều gì khiến ta mỉm cười?
Mọi thứ không sai. Chỉ là ta ở đây không phải để thực hiện y chang những gì người khác đang thực hiện. Cũng không phải mong muốn người khác thực hiện y chang những gì ta đang thực hiện
Bởi vì khi ta cảm thấy đủ đầy, ta cảm thấy trọn vẹn ở bên trong. Ta sẽ thấy cuộc đời của mình độc nhất và đẹp đẽ. Cuộc đời của ta không phải là cuộc đời của ai. Ta tôn trọng hành trình của mình và của người khác. Ta tôn trọng và yêu thương bản thân. Cho phép mình đi theo tiến trình của mình, với một hành trình riêng rẽ và tự do. Điều đó không làm ảnh hưởng những cuộc đời khác. Điều đó làm cho cuộc đời chung trở nên sống động và tuyệt vời
Bạn có đủ quyền năng, sức mạnh, tình yêu và tự do để vẽ lên tấm bản đồ cuộc đời mình
Đi kiểu gì thì cái đích cuối cùng cũng như nhau. Cái chết lại là thứ duy nhất ta không thể chạy thành tích ^^
Bây giờ và ở đây. Hạnh phúc là của bạn
Mến thương,
Để Nước Cuốn Đi
About the Author
Để Nước Cuốn Đi / Blogger
Hãy để tình yêu mộc mạc của mình đánh thức tình yêu có sẵn trong bạn ❤️
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 comments:
Đăng nhận xét