ALBUM TỰ CHỮA LÀNH

Thứ Hai, 15 tháng 1, 2024

THIÊN TÍNH CỦA ĐÀN ÔNG LÀ GÌ VÀ THIÊN TÍNH CỦA PHỤ NỮ LÀ CHI?

Để Nước Cuốn Đi






1. Sinh ra

Từ thủa sơ khai, hình thành nên Trái Đất với tính nhị nguyên (hai mặt), sự phân cực đối lưu bắt đầu tồn tại, trong đó có giới tính. Bao gồm con đực và con cái. Từ đó sinh ra đàn ông và phụ nữ. Tính nam và tính nữ. Và trải qua bao nhiêu thời kỳ lịch sử, không phải mà tự nhiên, ta lại gọi là phái mạnh và phái yếu

Thiên tính hay còn gọi là tính trời, nghĩa là trời thiết kế cho cái bản năng đó, mặc định là như vậy. Phái mạnh, giới tính nam bao giờ cũng sở hữu sức vóc to lớn, khỏe mạnh và cường tráng trong khi phái yếu, giới tính nữ lại sở hữu sức vóc nhỏ nhắn hơn, thấp bé hơn, sức lực yếu ớt hơn

Trong thế giới động vật hoang dã. Bao giờ con đực cũng có vai trò và trách nhiệm làm thủ lĩnh, dẫn đầu và chỉ huy bầy đàn của mình. Con đực cũng thường xuyên bảo vệ lãnh thổ và dùng sức mạnh/uy quyền/chú tâm của mình để sẵn sàng đánh nhau, đánh dấu cho vùng đất hay chính là gia đình/bầy đàn của nó sinh sống.

Đến cả động vật chăn nuôi cũng có tập tính đó. Con đực với bản năng muốn làm thủ lĩnh, muốn đứng đầu, thậm chí có lúc dọa nạt, thị uy để chứng tỏ sức mạnh của bản thân, như cảnh gà trống mổ trống mới được cho vào chuồng hay diễu võ dương oai, đuổi những con gà khác vào một diện tích khi cần

Chưa từng có, hoặc ít khả năng, con cái mạnh hơn con đực, hay muốn thay thế vai trò của con đực. Con cái không có khát khao chiến thắng, không có bản năng thể hiện sức mạnh, đứng đầu hay làm thủ lĩnh oai phong. Đến cả loài săn mồi như sư tử, con cái và con đực đều thể hiện bản năng đực cái của chúng. Sư tử đực thường thích một mình đi săn mồi còn con cái cần đi theo bầy. Sư tử đực hung hăng và hiếu chiến sẵn sàng vội vã triệt hạ con mồi khi nhìn thấy, trong khi con cái thường nằm ung dung quan sát

Thế nên mới có câu trong một nước không thể có hai vua. Không thể tồn tại hai con đực đứng đầu chứ đừng nói là sự tranh đấu của con đực và con cái để lên đứng đầu.

Cách mà con người thể hiện sức mạnh của mình cũng vậy. Đàn ông từ thời nguyên thủy đã có vai trò là người đi săn bắt, hái lượm và mang thức ăn về cho gia đình, bộ tộc, bộ lạc của mình. Đàn ông cũng là người bảo vệ lãnh thổ bằng việc sẵn sàng giao tranh, dũng cảm và không sợ hãi cái chết hay cơn đau. Điều đó còn thể hiện một sức mạnh phi thường trong ý chí kiên cường và sự mong muốn thể hiện bản lĩnh của phái mạnh. Họ khát khao và hiếu thắng khi bản năng bên trong sục sôi. Đó là lý do mà họ thể hiện bản thân khi đánh Đông dẹp Bắc, mở rộng bờ cõi và ham muốn quyền lực cũng như danh tiếng

Trong khi phụ nữ từ nguyên thủy đã là biểu tượng cho cái đẹp, sự yêu kiều và sự dung dưỡng. Adam mong muốn cái đẹp hiện sinh trong thế giới nhạt nhẽo, chán nản của đàn ông nên mới phải rút xương sườn để tạo ra một Eva đằm thắm dịu dàng. Những con chim cái uyển chuyển cao ngạo khiến cho chim chim đực loài thì tặng quà, loài thì phải thi nhau hót, loài thì phải biểu diễn tài năng chỉ để cho con cái đồng ý kết đôi. Việc của con cái chỉ là liếm láp, chải chuốt, hiện diện như một vẻ đẹp được ban phát của tạo hóa. Bạn đừng nhầm với cái đẹp của tâm trí con người, chim cái bao giờ cũng có ngoại hình kém hơn chim đực đấy ^^

Sự xuất hiện của phụ nữ đơn thuần là kiềm chế sự phát triển của tính nam có thể trở nên độc hại nếu đứng riêng rẽ; và trở nên lành mạnh, chỉ đơn giản bởi sự tồn tại nguyên thủy của mình. Phụ nữ với sự dịu dàng, yêu thương và đẹp đẽ sẽ không thể chịu đựng được chiến tranh, bạo lực hay chết chóc

2. Duy trì

Thế giới động vật chỉ đơn giản là sinh tồn. Nên con đực chỉ đơn thuần là cần duy trì nòi giống. Nhưng hãy nhìn cách mà chúng thực hiện để đảm bảo được điều đó. Đối với một số loài, con đực làm mọi cách để con cái sinh con cho chúng, bao gồm sự nâng niu, làm hài lòng, yêu thương và chăm sóc, vì chúng hiểu được sự quan trọng của thế hệ nối tiếp. Cá ngựa có thể mang trứng hộ con cái trong túi của mình, cà cuống sốt sắng bắt con cái ngồi yên một chỗ trong suốt thai kỳ và nuôi con hộ luôn con cái, kiến chúa là nữ hoàng ngồi yên chỉ để hàng ngàn con kiến của mình cung phụng thức ăn vì trách nhiệm lớn lao của nó là duy trì nòi giống

Hãy nhìn cách mà loài chim cùng tạo ra thế hệ mới. Chim cái dành toàn bộ thời gian của nó để ấp trứng, nằm yên và giữ cho con mình được an toàn cũng như thư giãn, nghỉ ngơi. Chim bố sẽ có trách nhiệm làm tổ và mang thức ăn về cho chim cái. Con đực làm tất cả mọi thứ nặng nhọc vì nó hiểu rằng chỉ có con cái mới có thể làm được vai trò đó, là chăm sóc và phát triển thế hệ.

Vậy nên, không phải tự nhiên người xưa có câu “Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”. Nó có ý nghĩa rằng phụ nữ với trách nhiệm lớn lao là sinh con và nuôi dạy con cái, trở thành trung tâm của ngôi nhà, làm cho gia đình của mình trở thành một không gian ấm áp, là “tổ ấm” chứ không phải “tổ lạnh”, trở thành “Nhà” – là nơi chốn tạo ra tinh thần an lành cho những thành viên khác là một điều rất quan trọng. Trong khi đàn ông với sức vóc lớn lao, lại là người có trách nhiệm đảm đương những công việc đòi hỏi sức mạnh, khó khăn và gian lao hơn, với mục đích tạo nên một “Ngôi nhà” – theo nghĩa vật chất nghĩa là đảm bảo được những nhu cầu thiết yếu và cơ bản của cuộc sống để tồn tại

Chẳng phải tự nhiên mà tạo hóa để cho người phụ nữ mang thai và sinh con. Phụ nữ với tính nữ trái ngược tính nam, chỉ có sự chậm rãi, nhu mì, sự khéo léo và nữ tính, sự yên bình và tinh tế, sự nhạy cảm và mềm mại, mới có thể chăm sóc, yêu thương và giữ gìn những đứa con ngay từ trong bụng mẹ. Ai mà dám cho đàn ông mang thai, khi chỉ mong muốn hừng hực khí thế chạy ra chiến trường? ^^

Bạn đã hiểu chưa, đàn ông mong muốn thể hiện thiên tính của mình thông qua sức mạnh, vị trí, hành động, sự bảo vệ, sự đáp ứng trong khả năng. Còn phụ nữ với thiên tính diệu kỳ của mình lại chỉ được thể hiện thông qua sự yểu điệu, sự hiện hữu như bản thân phái yếu là, sự yêu thương, chăm sóc, nâng niu những thứ xung quanh trong vai trò to lớn là làm mẹ. Đàn ông và phụ nữ sẽ hạnh phúc và hòa bình khi được phát triển thiên tính hay còn là tính nam và tính nữ của mình một cách lành mạnh

Hãy chiêm nghiệm trong thương yêu bạn nhé,

Để Nước Cuốn Đi

Thứ Tư, 10 tháng 1, 2024

HẠNH PHÚC LÀ BỚT ĐI CHỨ KHÔNG PHẢI THÊM VÀO

Để Nước Cuốn Đi





Bạn có nhớ cảm giác nhẹ nhõm sau mỗi lần đổ rác hơn là liên tục làm đầy thùng rác của mình? Cũng vậy, mua thêm một chiếc quần/áo khiến ta vui trong chốc lát, nhưng lại chẳng hạnh phúc bằng việc ta vừa bớt đi được một món trong tủ của mình. Một mâm cơm bày thừa thãi đồ ăn, lại chẳng khiến ta sung sướng như khi được ăn đúng món ta thích. Đồ đạc đầy chất chứa, nhưng lại chẳng buồn động vào. Niềm hân hoan của ta như bị dập tắt, khi ta thấy mình có thật nhiều, mà sao vẫn không thấy đủ?

Có phải khi ta quyết định mua thêm một chiếc xe, là bao nỗi lo âu và băn khoăn ập tới. Ta sẽ cần học bằng lái, cần chọn màu xe gì cho hợp mệnh hợp tuổi, dòng xe gì, giá bao nhiêu, như nào hợp xu hướng xã hội, chức năng ra sao, đậu xe chỗ nào, trả góp ra sao, chưa kể ta phải đối mặt với căng thẳng đô thị và dòng người khi lái xe…Ồ, hạnh phúc có phải là “thêm”, hay hạnh phúc là “bớt”: bớt lo âu, bớt căng thẳng, bớt muộn phiền?

Tại sao một đứa trẻ lại dễ hạnh phúc tới vậy. Và tại sao bây giờ trẻ con khó cảm thấy hạnh phúc như ngày xưa. Là vì không phải hạnh phúc tới từ quá nhiều đồ chơi, mà vì hiếm lắm mới có một món đồ chơi. Không phải hạnh phúc vì mâm cơm lúc nào cũng đầy ắp thức ăn, mà hiếm khi được ăn món mình thích, dù bây giờ nhớ lại chỉ là món cá kho mặn mùi của mẹ cha. Không phải vì được đi học thêm quá nhiều môn học và các kỹ năng ngoại ngữ nghệ thuật, mà vì mỗi ngày chỉ được đến trường một buổi với bạn bè, nên mong mỗi sáng nhanh thức giấc. Không phải vì được đầu tắt mặt tối với ca học ngày này qua ngày khác, mà vì những ngày hè chỉ ở nhà chơi làm nhớ da diết trường lớp. Đến bây giờ bạn vẫn còn nhớ cảm giác hạnh phúc ngày thơ bé, không phải vậy sao?

Đã có thời bạn chỉ mong Tết đến để được cắn ngập miếng bánh chưng dù đỗ nhiều hơn thịt, mà bây giờ ngày nào bạn cũng có thể mua bánh chưng, sao miếng bánh không còn ngon nữa. Sao bây giờ ba mẹ cho tiền hàng ngày, lại chẳng sung sướng như khi đếm từng ngàn tiền lẻ trong phong bao chỉ Tết mới được. Ngày nào pháo cũng nổ, bạn chẳng còn háo hức với pháo bông chỉ đốt đêm giao thừa. Quần áo đẹp quanh năm, sao bạn chẳng nhảy bẫng lên khi Tết mới được diện áo mới. Tết bây giờ còn làm đầy đủ hơn xưa, mà sao ta vẫn cứ thấy thiếu gì đó, phải chăng là sự hân hoan hạnh phúc? Ngày nào cũng thừa, cho nên đâu cảm thấy thiếu để mà mong?

Ta cố gắng để thêm thật nhiều cho Tết nay với hy vọng nó sẽ trở nên hạnh phúc. Nhưng sao cái Tết từng khiến ta mong ngóng, giờ đây không những không hạnh phúc lại còn khiến ta mệt mỏi? Sao xã hội ngày càng phát triển, mà ta ngày càng buồn phiền?

Phải chăng là, ta chẳng bớt đi mà còn thêm vào. Thêm vào thủ tục, thêm vào nghĩa vụ, thêm vào trách nhiệm, thêm vào hình thức, thêm vào định kiến, thêm vào tiêu chuẩn, quy tắc, chuẩn mực... Mà tất cả lại do ta và những người xung quanh tự đặt ra?

Ví dụ như Tết là phải có cái này hay cái kia. Nhà phải như vậy, phụ nữ/đàn ông phải như vậy, con phải như vậy, công việc như kia… Nếu thật sự thêm vào và thêm nữa khiến ta hạnh phúc, sao ta vẫn đau khổ tới vậy?

Thêm vào nhiều vật chất, ta bớt đi hàng ngàn lý do để thảnh thơi. Trong lòng ta chỉ tồn tại một chỗ trống. Nếu ta cứ thêm vào những dằn vặt, hoài nghi, ta lấy chỗ đâu cho cho cảm thông, trắc ẩn, cho dịu dàng và yêu thương? Thêm vào một cái nhìn khắt khe, ta bớt đi một cái nhìn bao dung và rộng rãi. Thêm vào một sự phức tạp, ta bớt đi một sự giản đơn. Tâm hồn ta chỉ dành cho ta, nếu ta cứ dành nó cho những câu chuyện thị phi tị hiềm của thiên hạ, ta sẽ bớt đi sự bình yên của mình. Ngày của ta chỉ có 24h, ta dành thời gian cho công việc và các mối quan hệ xã hội, thời gian nào ta dành cho người ta thương, cho những thiên thần bé nhỏ ở nhà? Đêm của ta chỉ có 8 tiếng, thêm vào một vấn đề, ta bớt đi một giấc ngủ ngon. Sức lực của ta chỉ tới đó, ta thêm vào nhiều trắc trở bộn bề, ta bớt đi một phần sức khỏe. Ngôi nhà của ta diện tích chỉ từng đó, thêm vào một món đồ, ta bớt đi một chỗ trống dịu mắt. Hãy hỏi mình, ta cần cái gì, không cần cái gì? Ta có thể bớt được cái gì, để ta trở nên hạnh phúc hơn?

Không phải hạnh phúc là không thêm, mà là bớt đi để thêm vào. Như bớt đi một giờ ngồi yên, ta có thêm một giờ vận động. Bớt đi những mối quan hệ hời hợt, thì mới dành được tâm sức cho những mối quan hệ chất lượng. Bớt đi những gì không đáng có hoặc không cần thiết. Bớt đi được cái khiến ta cảm thấy mệt mỏi và xù xì tâm hồn. Như bớt đi được gai góc và sự hờ hững thờ ơ, để thêm vào lòng trắc ẩn. Bớt đi được cái nhìn của người khác, để thêm được sự an yên vào lòng. Bớt đi sự kỳ vọng, thì mới học thêm được cách chấp nhận. Bớt đi sự phán xét chính mình, để thêm vào được sự yêu thương. Bớt đi sự ích kỷ, thêm vào được sự đồng cảm với nỗi đau của muôn loài. Bớt đi được sự ganh ghét, sẽ thêm vào được sự bao dung. Bớt đi được lòng tham lam ham muốn, để thêm vào được sự ung dung tự do. Bớt đi được nỗi lo âu sợ hãi, thêm vào sự vững chãi điềm nhiên.

Bạn biết vì sao ta cứ phải thêm vào và cứ mãi vậy không. Là bởi vì ta cảm thấy thiếu thốn. Thêm vào bao nhiêu cũng không thấy hạnh phúc, vì lòng hoang hoải và trống không. Đó là lý do ta có đào núi lấp biển, xây dựng thêm nữa, kiếm tiền thêm nữa, đi lên cung Trăng, mà vẫn cần phải làm tiếp. Đó là lý do ta có bớt đi hạnh phúc của người khác, bớt đi chỗ trống của tự nhiên, bớt đi đất đai của muôn loài, ta vẫn cần phải bớt đi để thêm vào cho chính mình. Và đó là một tâm hồn khổ đau. Một tâm hồn cảm thấy đủ đầy, tự khắc thấy mình giàu có và muốn bớt đi. Muốn san sẻ “bớt” đi hạnh phúc cho người khác, muốn chia sẻ yêu thương, muốn trao đi sự tử tế, muốn mỉm cười tự tại, muốn nhìn đời ánh mắt dịu dàng, muốn sống hòa hợp với thiên nhiên, muốn vạn vật cũng được tự do và hạnh phúc như mình. Và càng bớt đi, cho đi, lại càng cảm thấy giàu có

Rốt cuộc thì, chẳng ai có thể thay ta quyết định cách ta lựa chọn trong cuộc sống. Ta chỉ có thể xem trái tim mình tường tận tới đâu. Bởi vì nếu trái tim ta tỏ tường, ta sẽ biết điều gì ta muốn thêm, điều gì ta muốn bớt. Không phải thêm bớt vì để sống cho phù hợp với tất cả mọi người, mà thêm bớt để cho chính bản thân ta hạnh phúc.

Chúc bạn bớt đi để thêm vào,

Từ trái tim,


Để Nước Cuốn Đi

Thứ Ba, 9 tháng 1, 2024

CUỘC SỐNG KHÔNG PHẢI LÀ MỘT CUỘC ĐUA THÀNH TÍCH

Để Nước Cuốn Đi


“Sẽ thế nào nếu một cái cây luôn nhìn sang những cái cây bên cạnh để mau lớn? Nó sẽ bỏ quên ánh bình minh rạng rỡ sáng nay, cơn mưa rào đầu mùa Hạ vừa ghé, chú chim non lích chích đến chuyền cành. Và ở lại với nó, sẽ chỉ còn nỗi buồn vì nó đã quên sống cho chính mình”

Bạn thấy đó. Trong tự nhiên, làm gì có mốc thời gian nào cho những cái cây. Chúng chẳng đặt mốc thời gian cho mình là phải có bao nhiêu trái, năm nào phải cao bao nhiêu, thân cây phải to lớn tới mức nào. Chúng lớn lên cứ tự nhiên như vậy, đến cả sự can thiệp của loài người cũng chẳng thể ép được chúng phải chính xác được kết quả

Vậy mà, chúng ta luôn nhìn người khác để tự ép mình phải ra hoa ra trái. Ngày nào phải được 10 điểm mới thấy ý nghĩa? Thượng Đế nào quy định rằng chúng ta phải có nhà có xe mới là “người”? Tại sao phải kết hôn vào năm 2x tuổi? Ta có tự hỏi mình tại sao lại phải có con không? Và vì sao con ta phải chạy thành tích trong khi ta đang chạy, hoặc thậm chí ta còn không chạy nổi nhưng lại muốn con mình phải làm được điều đó? Tại sao trước năm 4x lại phải có hết điều này hay điều kia? Vì sao lúc 5x là phải như vậy rồi? Và lúc 8x ta sẽ mang được tất cả những điều ta đạt giải xuống nấm mồ sao?

Ta có bao giờ tự hỏi chính mình vì sao phải đạt được điều này hay điều kia? Vào đúng mốc thời gian nào đó? Và để làm gì?

Thế rồi, ta có hạnh phúc không?

Hay ta cảm thấy mệt nhoài. Hay khi ngoảnh lại, ta thấy hối tiếc? Hay khi nhìn lên, ta vẫn thấy ta đạt rồi mà sao vẫn còn nhiều thứ cần phải đạt tiếp?

Ta biết trong môn học thể dục mục “điền kinh”, không phải học sinh nào cũng thích chạy, và mỗi người có một sức chạy khác nhau cơ mà?

Cứ mải mê chạy đua theo thành tích. Trong khi ta chưa sẵn sàng, hoặc ta không thật sự thấy vui. Ta có biết ta sẽ bỏ lỡ bao điều?

Bao giờ thì ta sẽ học lại môn vẽ ta yêu thích ngày bé, bao giờ ta sẽ chạm lại những phím đàn làm ánh mắt ta lấp lánh cả tuổi thơ, bao giờ ta sẽ ra hồ ngồi hàng giờ chỉ bởi vì điều đó luôn khiến ta bình yên, bao giờ ta sẽ đọc những cuốn sách mình thật sự thấy vui hơn là ép mình chỉ đọc những cuốn sách về kinh tế, tài chính,…mà ta thấy khô khan…Bao giờ là bao giờ, ta cho phép mình được hạnh phúc? Bạn thương,

Nếu cứ mải chạy đua, chúng ta sẽ không biết cuộc sống đã hiện hữu như thế nào. Chúng ta sẽ bỏ qua vẻ đẹp của bốn mùa, thế giới côn trùng kỳ diệu, sự xuất hiện của những vì sao, những loài hoa rạng rỡ, những giai điệu ngân nga... chúng ta sẽ chẳng biết gì về nơi ta sống, ta sẽ chẳng biết gì về sự tồn tại của những vẻ đẹp nơi ta đi qua, ta sẽ chẳng khám phá ra được gì từ chiều ngang của thời gian, ta sẽ chẳng còn thổn thức bởi những điều bé nhỏ đã đi ngang đời ta nữa. Và vậy nên trái tim ta có thể trở nên mục ruỗng hoặc cộc cằn

Rốt cuộc thì cuộc đời này có phải sinh ra dành cho ta, hay để ta sao chép hoặc nhân bản cuộc đời của những người khác?

Bao giờ thì ta sẽ nhận ra, thời gian là của ta, hạnh phúc là của ta, sự sống là của ta?

Điều gì khiến ta mỉm cười?

Mọi thứ không sai. Chỉ là ta ở đây không phải để thực hiện y chang những gì người khác đang thực hiện. Cũng không phải mong muốn người khác thực hiện y chang những gì ta đang thực hiện

Bởi vì khi ta cảm thấy đủ đầy, ta cảm thấy trọn vẹn ở bên trong. Ta sẽ thấy cuộc đời của mình độc nhất và đẹp đẽ. Cuộc đời của ta không phải là cuộc đời của ai. Ta tôn trọng hành trình của mình và của người khác. Ta tôn trọng và yêu thương bản thân. Cho phép mình đi theo tiến trình của mình, với một hành trình riêng rẽ và tự do. Điều đó không làm ảnh hưởng những cuộc đời khác. Điều đó làm cho cuộc đời chung trở nên sống động và tuyệt vời

Bạn có đủ quyền năng, sức mạnh, tình yêu và tự do để vẽ lên tấm bản đồ cuộc đời mình

Đi kiểu gì thì cái đích cuối cùng cũng như nhau. Cái chết lại là thứ duy nhất ta không thể chạy thành tích ^^

Bây giờ và ở đây. Hạnh phúc là của bạn

Mến thương,

Để Nước Cuốn Đi

Chủ Nhật, 7 tháng 1, 2024

Chương 10: PHỤ NỮ VÀ CHỨNG RỐI LOẠN LO ÂU

Để Nước Cuốn Đi




Trong những người mà mình đã từng tiếp nhận tham vấn. Mình nhận ra là thuật ngữ tâm lý “rối loạn lo âu” gặp nhiều hơn ở phụ nữ. Vì sao vậy?

Hãy nhớ rằng: mọi biểu hiện bệnh tật trên cơ thể bạn đều không phải là “bệnh”. Nó chỉ là biểu hiện cho việc cơ thể bạn đang mất cân bằng. Nỗi sợ trong bạn được biểu hiện thành hành động, suy nghĩ và cách sống, từ đó nó tích tụ thành một vấn đề trên thân của bạn, chính là từ tâm của bạn. Cơ thể bạn chỉ muốn biểu hiện cho bạn thấy, bạn đang mất cân bằng mà thôi

Rối loạn lo âu cũng thế. Nó không biểu hiện cho việc bạn đang bị bệnh. Thường những người cảm thấy mình đang “mắc một chứng bệnh” sẽ càng cảm thấy lo sợ nhiều hơn. Người đang lo âu lại càng cảm thấy sợ hãi và hoang mang. Đầu tiên hãy hiểu rằng nó không phải là một vấn đề, không phải là bệnh. Như mình nói phía trên, nó chỉ biểu hiện cho việc bạn đang mất cân bằng mà thôi

Tất cả những cảm giác bên trong tinh thần của chúng ta luôn kết nối với thân thể. Bạn biết tại sao khi bạn sốt ruột, lo lắng, tim lại đập nhanh và dạ dày co bóp mạnh rồi chứ. Nó là một phản ứng dây chuyền kết nối bên trong. Giống như là sự hồi hộp, căng thẳng khiến cho máu huyết kém lưu thông đến tim vậy. Đó là lý do những người hay lo lắng là những người thường gặp bệnh về đau dạ dày, những người hay tức giận thì gan uất,… Và các bộ phận cơ thể lại liên quan, kết nối với nhau tạo ra các vấn đề trên thân

Vậy nên, sự lo âu thường gắn với luân xa 2-3, là phần bụng của cơ thể. Những người đau dạ dày, trào ngược dạ dày, có khả năng tạo ra cảm giác lo âu. Và những người lo âu, dễ dẫn tới cảm giác đau dạ dày, và trào ngược, các vấn đề về tiêu hóa

Chứng rối loạn lo âu gặp nhiều hơn ở phụ nữ vì phụ nữ vốn là sinh mệnh cảm xúc nhiều hơn nam giới. Phụ nữ lo lắng nhiều hơn. Và ở luân xa 3, luân xa búi mặt trời, tượng trưng cho sự tự tin, tính làm chủ, quyết đoán, khi phụ nữ không cảm thấy những điều đó, họ lại càng lo âu.

Đặc biệt ở luân xa 2, phần tử cung, đại diện cho cảm xúc – tính nữ của phụ nữ. Khi phụ nữ không tìm thấy/không nhận ra quyền năng của tính nữ, sức mạnh của tính nữ, không sống thật với phần nữ tính của mình, họ sẽ rối loạn cảm xúc nhiều hơn. Thêm nữ, khi họ không chăm sóc phần tử cung của mình tốt, sức khỏe phần tử cung suy giảm, điều đó lại dẫn tới việc cảm xúc bị rối loạn, chông chênh, và cả lo âu. Một trong những biểu hiện cho việc không chăm sóc tử cung là chế độ ăn uống không thuận tự nhiên,…những điều đó dẫn đến phần tử cung không ấm áp và ảnh hưởng lên toàn bộ tinh thần, cảm xúc của nữ giới. Bạn có thể đọc lại phần tử cung ở trong album này

Ngược lại, khi lo âu, những cảm xúc đó cũng sẽ ảnh hưởng tới phần bụng bao gồm dạ dày, tử cung. Khiến cho sức khỏe thể chất bị ảnh hưởng. Và vậy nên tạo ra vòng lặp: lo âu – sức khỏe thể chất ảnh hưởng – lo âu

Nếu bạn uống thuốc, bạn chỉ đang ức chế phần nào đó những tác động thần kinh của mình. Vì thuốc bao gồm các chức năng an thần. Có cảm giác như sự kìm xuống, nén xuống tạm thời. Và luôn có tác dụng phụ. Với cả các biện pháp tâm lý cũng thế, nếu bạn hăng say thực hiện các phương pháp trong một khoảng thời gian dài và cảm thấy tốt hơn. Nhưng khi ngừng phương pháp, ngừng thuốc, mà bạn lại quay trở về vòng lặp lo âu, thì lúc này, hãy hiểu rằng, cái bạn cần giải quyết là cái gốc của bạn, không phải là cái ngọn

Thuốc và phương pháp không phải là không hữu ích, không phải là không cần thiết. Nhưng mỗi thể trạng là khác nhau. Và nếu như bạn mất bình tĩnh, bạn chỉ tìm sự giải quyết từ bên ngoài, bạn sẽ phụ thuộc và coi mình là bệnh nhân

Trong khi. Cái bạn cần lắng nghe và chăm sóc chính là phần không được yêu thương từ bạn. Sự không yêu thương bản thân dẫn đến những phán xét và từ đó tạo ra sợ hãi, từ sợ hãi tạo ra lo âu. Hãy thật bình tĩnh và chậm rãi quay về tìm phần gốc của mình. Xem những điều gì đã tạo nên sự lo âu, và đừng để mình bị cuốn vào cái gọi là “lo âu” là bệnh. Hãy xem cách bạn đã đối xử với cơ thể của mình như thế nào, bạn đã đối xử với nó thật tốt chưa. Bạn đã chăm sóc nó đúng cách? Bạn đã dành thời gian để yêu thương chính mình ra sao? Đã tử tế với bản thân như thế nào? Có phải bạn đã luôn không ngừng trách móc bản thân kể cả khi bạn cảm thấy rối loạn lo âu là một điều tội lỗi?

Đừng cuống lên đi tìm những giải pháp bên ngoài ngay lập tức. Đừng bắt bản thân phải không được lo âu hay thoát ra khỏi tình trạng này ngay lập tức. Bạn có nhận ra không, biểu hiện của việc cuống cuồng lên và bắt bản thân phải tốt lên ngay lập tức chính là sự lo âu của bạn đang được tiếp nối. Trong khi, bạn hoàn toàn có thể ngồi xuống với cơn lo lắng này, chấp nhận nó và thấu hiểu nó, như là chấp nhận và thấu hiểu bạn. Hãy chậm lại, bởi bạn biết đó, sự cuống cuồng dễ dẫn đến sự rối loạn mà. Hãy từ từ, thở thật chậm rãi

Mọi thứ xảy ra, chỉ là kết quả của việc ta đã tích tụ bao nhiêu năm mà thành, và ta đã đè nén cảm xúc cũng như thiếu tình yêu thương bản thân. Không có gì là xấu cả, điều này chỉ nhắc bạn đã đến lúc quay về ngồi xuống với chính mình, đến lúc học cách yêu bản thân rồi

Mến thương từ trái tim bạn,



Thứ Bảy, 6 tháng 1, 2024

VÒNG TRÒN XOẮN ỐC hay HÀNH TRÌNH TÂM LINH/TINH THẦN?

Để Nước Cuốn Đi











Hãy nhìn hình xoắn ốc dưới đây và tưởng tượng. Bạn đứng ở điểm đầu tiên. Bạn đang di chuyển theo hướng của vòng tròn. Tuy nhiên thì khi đang di chuyển, hai bên đường có rất nhiều thứ mới lạ khiến cho bạn mải mê hái hoa bắt bướm. Tùy thuộc vào bạn muốn hái nhiều hay ít, mê nhiều hay mê ít, mà bạn đi nhanh hay chậm.

Đi nhanh hay chậm không phải là vấn đề. Vì cuối cùng bạn cũng vẫn sẽ đi mà thôi. Việc hái hoa bắt bướm giống như bạn tò mò về thế giới, thấy thú vị và muốn thu thập trải nghiệm cho chính mình ấy. Chỉ khi mà bạn thấy mệt, thấy đau đớn vì những trải nghiệm diễn ra xung quanh bên ngoài, dù đó là thành công, giàu có, vợ chồng con cái bạn, hay sự công nhận của người khác… Bạn thấy chán và tập trung vào việc “đi” hơn là chú ý đến những thứ xung quanh

Nghĩa là bạn bắt đầu giảm bớt những sự chú ý tới bên ngoài. Mọi thứ vẫn diễn ra. Nhà cửa, công việc, gia đình, con cái, địa điểm… Nhưng bạn bắt đầu buông bớt để nó không trở thành gánh nặng trên hành trình của bạn nữa. Bạn buông cái gì? Ban đầu có thể bạn buông đi ham muốn, ví dụ như ham muốn giàu có, ham muốn sở hữu… Sau đó, bạn bắt đầu muốn buông đi sự kiểm soát, sự kỳ vọng, sự ghét bỏ…

Khi bạn bắt đầu muốn đi vào vòng tròn xoắn ốc nghĩa là lúc đó bạn đã buông bớt rất nhiều những “hoa bướm” ở bên đường. Bạn nhận thức được rằng có một điều gì đó ở bên trong bạn cần bạn khám phá, có một hạnh phúc đích thực và vĩnh cửu tồn tại bên trong bạn chứ không phải ở bên ngoài. Thế giới bên ngoài thật nhỏ bé và hữu hạn, nhưng thế giới tinh thần thật bao la và vô hạn. Có điều gì đó bên trong bạn thúc đẩy bạn đi tìm kiếm sự thật, tìm kiếm hạnh phúc tự thân, tìm kiếm những giá trị tinh thần mà không một cái gì bên ngoài có thể lấp đầy cho bạn

Lúc đó, ta gọi là hành trình quay vào bên trong, hành trình tâm linh/hành trình tinh thần

Bạn càng quay vào bên trong sớm, bạn càng hạnh phúc. Bởi vì, bạn đang tiến đến gần hơn BẢN THỂ CỦA CHÍNH MÌNH

Thế nhưng những người khác, họ không quay vào bên trong như bạn, họ có thua kém bạn không. Không hề, họ cũng chỉ đang mải mê hái hoa bắt bướm thôi. Khi họ thấy chán, họ thấy khổ, họ thấy đủ, tự khắc họ sẽ muốn đi vào hành trình bên trong, như bạn. Không ai là tâm linh hơn ai, mọi thứ/mọi người –mọi tạo vật đều tâm linh, đều có tính linh của riêng mình

Đi hết một vòng tròn bên ngoài. Bạn cảm thấy như mình vừa đi từ 0, rồi quay trở về 0. Nhưng thực chất bạn vừa hiểu hết một vòng tròn đấy. Để hiểu hơn chính mình, bạn bắt đầu tiếp tục tiến vào vòng tròn phía trong

Nếu bạn nghĩ mình đã hiểu hết chính mình, thì bạn càng đi sẽ càng khám phá ra nhiều điều thú vị về bản thân. Ví dụ như “vì sao mà mình lại là người có ham muốn kiểm soát”, “vì sao chuyện này lại xảy ra với mình” chẳng hạn,…thậm chí vòng tròn bên trong nữa lại là câu hỏi “vì sao ta lại tồn tại”, “vì sao tất cả là một”…? Vòng tròn xoắn ốc bên trong sẽ là hành trình khó khăn hơn bởi nó sâu hơn và ngoằn ngèo hơn, nhưng đổi lại thì nó sẽ luôn ngắn hơn vòng tròn mà bạn đã đi qua trước đó. Hơn hết, bạn sẽ càng ngày càng thấu hiểu tâm linh trong mình, trái tim của mình, vũ trụ quan của mình

Những thứ bên ngoài có xấu không. Không, nó vẫn luôn tồn tại trong vũ trụ của bạn. Nó vẫn luôn tồn tại ngay cả khi bạn bước đi hay dừng lại. Vì không nhờ có những thứ xung quanh đó, bạn sẽ không hiểu được chính mình hay muốn khám phá chính mình

Và hãy nhìn xem. Tạo hóa thật kỳ diệu. Mỗi chúng ta là một vỏ ốc đầy sắc màu. Không ai giống ai. Vòng xoắn ốc của mỗi người cũng rất khác nhau. Nhưng đều đẹp đẽ, và đáng trân trọng, đúng không bạn thương

Chúc cho bạn vững bước trên hành trình tâm linh của mình


Và, bạn biết đó, bạn đang ở đây – đọc những dòng này, vì bạn đã đang đi vào hành trình bên trong, vòng xoắn ốc bên trong của bạn rồi

Thứ Sáu, 5 tháng 1, 2024

CÂU TRẢ LỜI Ở ĐÂU?

Để Nước Cuốn Đi





Mình đã thấy câu trả lời của mình, vào lúc mà “mình không còn đi tìm câu trả lời nữa”. Đó là những ngày cuối cùng của năm 2022. Khi mọi thứ dẫn dắt mình sau một chặng hành trình dài

Viết tới đây chắc bạn sẽ lập tức quay về sốt ruột với bản thân rằng: vậy tại sao tôi chưa có câu trả lời đúng không? ^^ Thật đáng yêu

Ta ở đây không phải để đi tìm câu trả lời bạn ạ. Ta ở đây để nhận ra mọi câu trả lời là có sẵn. Ta ở đây để hiện diện và tồn tại. Như một vẻ đẹp lung linh và kỳ diệu của tạo hóa

Bạn đã hiện diện chưa? Bạn đã nhận ra sự tồn tại của mình là một phép màu? Bạn đã nhận thấy bạn là một Vũ trụ đẹp đẽ và đã chứa đựng mọi thứ, cũng như Vũ trụ đang chứa đựng bạn?

Ta ở đây chỉ để nhớ về bản chất của ta là ai? Chứ không phải để trở thành ai!

Thật là kỳ diệu khi mình nhìn thấy bản thân đi một vòng tròn quay về điểm ban đầu, tưởng là đã hết. Và nhận ra rằng đó là một vòng tròn xoắn ốc. Để hiểu mình hơn nữa. Để nhận ra hơn nữa. Mình và bạn, chúng ta, tiếp tục đi vào vòng tròn bên trong, bằng cách trải nghiệm, bằng cách sống, bằng cách thở, và nhìn thấy.

Khi tiếp tục đi vào, mình đã từng tiếc nuối cho cái vòng tròn mà mình đã nhận ra trước đó. Mình đã nghĩ rằng đâu đó “tôi đánh mất bản thân mình”. Nhưng không, khi mình đang tồn tại. Nghĩa là mình đã sẵn sàng cho mọi vòng tròn kế tiếp, mà chẳng lo sợ, hoài nghi hay mong chờ. Mọi vòng tròn xảy ra vì chính bản thân mình, là một điều tuyệt vời

Mình viết những dòng này, không phải khi mình đã lành hẳn, không phải khi mình đã ổn hẳn, hay đủ hẳn. Mình cảm thấy đủ đầy đơn giản kể cả khi có cảm giác thiếu, có cảm xúc buồn, hay chẳng biết gì về phía trước. Bởi vì suy cho cùng, “được cảm nhận” mọi điều đó, cũng là cảm giác đủ đầy đấy sao?

Mình viết vài dòng ngắn ngủi thay cho những cảm xúc vỡ oà quá nhiều trong mình. Nên mình chọn cách chầm chậm với những nhận thức mới, cảm xúc mới đó

Mình có quá nhiều thứ chưa kịp chia sẻ, lại có thêm nhiều thứ muốn chia sẻ. Vậy nên, mình sẽ chỉ viết vài dòng. Và từ từ rồi mình cũng chia sẻ hết ^^

Mình yêu mình, và mong bạn cũng yêu chính bản thân bạn

Cám ơn Vũ trụ trong ta


Để Nước Cuốn Đi

Thứ Năm, 4 tháng 1, 2024

DƯ CHẤN VỀ SỰ XẤU XÍ TRONG QUÁ KHỨ

Để Nước Cuốn Đi




Hỏi thương: Ngày bé em từng bị “quấy rối tình dục”. Đến bây giờ, em không còn căm ghét cái người kia nữa, nhưng em cảm thấy việc đó như là một “vết nhơ” trong cuộc đời mình, em rất ám ảnh và đau khổ vì điều đó, em cảm thấy mình không đáng sống…?

Đáp thương: Đầu tiên, chị xin ôm em vì cảm giác tổn thương mà em đã trải qua. Cảm giác đó không hề dễ chịu một chút nào, nhất là khi em mang theo nó tới bây giờ

Chị không có ý so sánh. Em nói rằng em cảm thấy mình không đáng để tồn tại, vì vết thương đó. Vậy em nghĩ sao, về những người không chỉ bị “quấy rối tình dục”, còn bị “xâm hại tình dục”. Không lẽ chỉ vì những chuyện đó từng xảy ra với họ, thì họ cũng không đáng để tồn tại hay sao?

Em hãy nhìn xem. Em thấy cái cây thật là đẹp đúng không. Vậy trên cái cây đó, có chiếc lá sâu nào hay không? Có cái cây nào, chưa từng gãy mất một cành, thậm chí có những cái cây, từng mất đi cả phần thân thể lớn của nó. Vậy thì, nó không còn đẹp hay sao? Em vẫn thấy nó đẹp cơ mà

Đâu vì một chiếc lá sâu, một cái cành gãy, mà ta thấy cái cây trở nên xấu xí à em. Quan trọng nhất là, cái cây đâu có tự cảm thấy bản thân nó xấu xí, phải không em.

Em hãy nhìn cách mà cái cây chấp nhận cả phần khiếm khuyết của mình. Cái cây không vứt bỏ chiếc lá sâu mà để nó ở đó. Từ cái cành gẫy mọc lên một chồi non khác, bất chấp nó chẳng hề giống như cái cũ. Mỗi ngày cây sống như bản năng của nó là một sinh mệnh sống, vui tươi với nắng, hát ca với gió, yêu thương cuộc đời

Chị cũng như mọi người, chỉ nhìn thấy một em ở hiện tại, đẹp như cách em là, bao gồm cả những vết thương mà em đã trải qua

Vậy, chỉ có em là không thấy mình đẹp đẽ

Đến khi nào thì em mới có thể yêu cả những vết thương của mình mà không chối bỏ nó, coi nó là một thứ xấu xa không đáng có, đến khi nào thì em sẽ yêu thương bản thân mình bao gồm tất cả những gì đã xảy ra với em, em không còn thấy nó xấu xí?

Làm gì có cái gì gọi là xấu xa. Do con người tự đặt tên cho nó mà thôi. Tự bản thân em thấy nó xấu, vậy là nó trở nên thật xấu, em biết không.

Quá khứ xảy ra bao gồm tất cả mọi thứ đều là của em, đều là em. Khi em chối bỏ một phần nào đó thì có khác gì em đang chối bỏ chính bản thân mình. Em có thể chấp nhận được những việc xảy đến với mình không. Vậy thì em cần có cái nhìn không oán trách, không hờn giận và ghét bỏ bản thân nữa. Ta sinh ra không phải để trở thành một phiên bản hoàn hảo không có vết thương nào. Tất cả mọi người, đều có vết thương của cuộc đời mình, em ạ.

Và không vì thế mà mọi người trở nên xấu xí, không đáng để tồn tại. Ai cũng đẹp đẽ, và ai cũng xứng đáng để tồn tại

Hãy quay về ôm ấp đứa trẻ tổn thương trong em. Đứa trẻ tổn thương đôi khi không đến từ chuyện đã xảy ra. Mà đến từ cảm giác ghét bỏ chính bản thân mình, đứa trẻ đó đã không được lắng nghe, không được thừa nhận, không cảm thấy được yêu thương. Chấp nhận rằng lúc đó em chỉ là đứa trẻ nên không thể làm gì khác. Giờ đây, em có thể quay về ôm ấp đứa trẻ trong em. Cho em được thương, được khóc, được yêu, được vỗ về

Em thấy không. Chuyện đã xảy ra không còn là “người gây ra”, “không còn là câu chuyện”. Mà chính bởi vì em chưa bao giờ chấp nhận được bản thân mình

Hãy nhìn một cái cây, và yêu thương em như thể em là một cái cây, và vì em là chính em, duy nhất và đẹp riêng rẽ, đẹp vì tồn tại

Tới em, tới tất cả, cái ôm bình an


Để Nước Cuốn Đi