Thứ Sáu, 27 tháng 10, 2023
ĐỪNG TÔN THỜ AI
Hẳn trong chúng ta ai cũng có cho mình ít nhất một người để tôn kính, kính trọng, hoặc coi trọng. Với một số người theo tôn giáo nhất định, thì đó là người mà họ cho rằng đứng vị trí cao nhất/khai sinh ra tôn giáo của mình. Một số người kính cẩn Người tạo ra hội nhóm/tổ chức tâm linh/tinh thần. Một số người tôn sùng giáo phái. Lại có người cho rằng vị thiền sư trong lòng mình là sự đúng đắn duy nhất. Đôi khi là một người có sức ảnh hưởng/có tiếng nói trong xã hội/đã trở thành biểu tượng/trở thành hình ảnh cho cái đẹp/người đã hóa thân thành vị thần/hoặc một người bình thường như là người thầy của mình/người bất kỳ xung quanh
Thật chẳng có gì sai khi ta được quyền tôn kính và kính trọng biểu tượng đem đến cho ta niềm tin và sức mạnh. Ta thậm chí có thể nhờ con người/hình ảnh/biểu tượng đó để xem như là kim chỉ nam dẫn dắt ta trên con đường đi tới sự hiểu biết , hạnh phúc và thương yêu đích thực.
Nhưng đôi khi, tượng đài trong lòng ta mong manh hơn ta tưởng là vững chắc. Nếu ta tôn kính một người đến thế, mà sau khi biết sự thật về cuộc đời họ cũng có những oan trái oái ăm, liệu ta còn có thể nhìn Người bằng con mắt trong sáng và thương yêu như ban đầu? Hôm nay ta nghe Người nói điều hợp lý, ngày mai ta nhìn nhận thấy người khác hợp lý hơn, ta liền bỏ người mà đi. Không sai, ta có quyền
Chỉ là, họ cũng là những người bình thường mà thôi. Dù là Phật, là Chúa, là một ai khác, nếu đã từng mang thân xác con người, ắt hẳn chẳng bao giờ luôn đúng. Cuộc đời có lên có xuống, đi rồi nhận ra lại đi rồi nhận ra, có ai sinh ra đã trở thành chuẩn mực? Vậy thì họ chẳng cần trải nghiệm làm chi nữa rồi
Ngược lại, nếu ta cứ nhất nhất luôn cho một người là lẽ phải. Vậy thì làm sao ta chấp nhận nổi những con người đi ngược với lẽ phải của ta. Sống là càng ngày càng cảm thấy buông bỏ, chứ đâu phải càng ngày càng nắm chặt. Khi ta cho cái gì là đúng, lập tức những cái khác sẽ là sai
Ta tin tưởng vào một người, là một may mắn vì ta còn có lòng tin. Nhưng đôi khi ta quên mất tin tưởng chính mình, ít ra là cảm giác của mình. Tin tưởng trở thành mù quáng là khi ta tuyệt đối xem rằng Người là sự vĩ đại, là chân lý, là đúng đắn duy nhất. Lúc đó, ta đã đánh mất cơ hội để mở rộng tri giác của mình trong hằng hà sa số chân lý trong vũ trụ bao la
Sự sùng kính có thể trở thành nguy hại nếu ta phụ thuộc vào một người. Ta chẳng còn tự đi trên đôi chân của chính mình, tự lắng nghe tiếng nói sâu thẳm từ trái tim mình và khát khao mà ta mong. Ta chẳng thể tự đưa ra quyết định cho mình nữa. Ta phụ thuộc vào lời ăn tiếng nói, cử chỉ thái độ, giáo lý hay sách vở, ngôn ngữ và quyết định của Người. Để rồi có Người thì ta mới có thể yên tâm sống tiếp, không có Người ta như mất đi một phần cơ thể, chẳng thể sống tiếp tự lực tự do
Đừng chỉ rao giảng lời của người khác nói. Nếu ta không thật sự thấu hiểu sâu sắc. Khi ta hiểu, ngôn ngữ trở thành sự lặng im. Ta không cần nói quá nhiều lời từ người khác, vì trong lòng ta đã ngộ. Hãy tự hỏi mình vì sao ta phải nói hoài lời ai đó, có phải vì ta cảm thấy bất an trước mọi người. Vậy, ta hãy về ôm ấp sự bất an đó, hơn là đọc sách hay cầu kính từ Người mà có thể ta đã chẳng hiểu gì
Sự tôn sùng, cao hơn sự kính trọng đơn thuần. Ở đó, ta có thể đã ngưỡng mộ và coi trọng, hoặc sâu thẳm là sợ hãi đến mức cho rằng Người là bất khả sai phạm. Tương tự với việc ta tạo thêm cho mình một chiếc hộp khác bên cạnh những chiếc hộp ta chưa gỡ, chiếc hộp khiến cho sự tự do trong ta bé lại thêm.
Hãy để sự trong sáng đơn thuần cho mắt thương nhìn cuộc đời. Sự kính trọng một Người có thể đơn thuần là cảm mến, yêu thương, trân trọng. Đừng để cái gì ràng buộc ta như là sự tôn thờ. Vì cái gì quá trong cuộc đời này cũng có thể là sợi dây trói chặt trái tim ta mở rộng thay cho lý trí hạn hữu
Trong bạn, luôn có câu trả lời của một người thầy
Để Nước Cuốn Đi
About the Author
Để Nước Cuốn Đi / Blogger
Hãy để tình yêu mộc mạc của mình đánh thức tình yêu có sẵn trong bạn ❤️
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 comments:
Đăng nhận xét