ALBUM TỰ CHỮA LÀNH

Thứ Tư, 25 tháng 10, 2023

CÓ GÌ LÀ CỦA TA? CÓ GÌ LÀ ĐÃ MẤT?

Để Nước Cuốn Đi





Trong rất nhiều những người lấy bài viết của CA về nhà và không để nguồn, mình đã từng nhắc nhở duy nhất cho 2 người bằng cách nhắn tin riêng cho bạn. Đó là khi vũ trụ để cho mình nhìn thấy các bạn dùng nó với mục đích thương mại và mình cảm thấy thôi thúc nhắn. Đôi khi, để nguồn hay không không quan trọng bằng việc ta sống thật với chính mình, và vậy thì ta mới có thể chân thật được với người khác

Bằng một cách khác thì mình chẳng còn bận tâm đến việc bài mình ở đâu, và được để nguồn hay không(mặc dù mình vẫn để nguồn của người khác khi đăng lại). Mình biết ơn vì các bạn sẻ chia nó đến nơi khác và bất cứ một ai nhìn thấy chúng thì là một điều tốt lành. Vì thực ra làm gì có cái gì là của mình. Những tri thức mà mình học được không phải là từ Vũ trụ, từ những tương tác xung quanh, từ những con người đã giúp mình nhận ra đó sao. Những tích lũy từ kinh nghiệm sống ở trong mình rồi cũng sẽ được nhận ra từ trong bạn. Chúng ta chỉ khác tiếng nói, chứ đâu khác tiếng lòng?

Chúng ta nghĩ cái gì đó là của mình bắt đầu từ khi ta cảm thấy cần phải xây dựng nên một "bản thân mình". (Điều đó là tự nhiên vì ta tạo nên cho mình bản sắc riêng nhưng nó có thể khiến ta mệt nhoài nếu ta đắm chìm vào nó). Mục đích là để cho ta trở nên khác với những người còn lại và cảm thấy an toàn vì cảm giác đủ đầy bao bọc. Ta tin rằng cái bàn gỗ là của mình, nhưng thực ra cái bàn gỗ là của cái cây, và nó đã tự lớn lên nhờ sự nuôi dưỡng của đất mẹ. Cái cây đâu có tin rằng ta là của nó nếu ta trèo lên nó hay đi vào rừng, đúng không ạ?

Ta đã quên mất rằng khi ta sinh ra để đến với thế giới này bằng hai bằng tay trắng. Thậm chí ta còn chẳng hề mang trên mình một tấm vải che thân. Ngay khoảnh khắc ta chào đời ta đã lấy đi không khí, ta đã hít vào trong mình không khí ngập tràn phổi, và được cất lên tiếng khóc đầu tiên. Ta đã quên ta được tạo ra từ tinh cha huyết mẹ, ta đã được mẹ nuôi dưỡng bằng tất cả yêu thương, chăm sóc, thức ăn và đớn đau từ mẹ

Ta đã quên rằng nhờ ánh sáng mặt trời, nhờ thức ăn, nước, không khí và vô vàn điều khác đã tạo nên hình hài này cho ta. Ta đang được nhận, được cho chứ ta đâu có tạo ra chúng. Ta lao động thực ra chỉ là vì chính ta, vì để ta được ấm êm và có cuộc sống tốt đẹp hơn thôi. Nhưng ngay từ thuở sơ khai, chẳng phải Đất mẹ đã cho ta đủ đầy hay sao

Và rồi, dù ta có tạo nên cho ta một sự sở hữu trù phú và thừa thãi thì khi ra đi, ta cũng phải để lại hết, cả chiếc thân tứ đại. Hơi thở hắt ra cuối cùng cũng là để trả lại cho không khí những gì ta đã lấy.

Có gì đảm bảo rằng cái cốc trên tay ta cầm lúc này một phút sau sẽ không rơi vỡ. Có gì đảm bảo rằng đồ vật mà ta yêu thích nhất lại không hư hỏng, rách nát, mất đi...Người bên ta thắm thiết ngày hôm nay, chắc gì mai sau còn ở lại, vì bất cứ lý do gì. Thực ra, những điều đó chưa bao giờ là của ta. Nhưng vì ta nghĩ là của ta, nên khi nó mất đi thì ta đau khổ. Đau khổ đến từ việc, ta coi mọi thứ là sở hữu của mình, thuộc về mình

Khi ta khổ đau, ta hãy cảm nhận cái khổ đau đó, để thương yêu nó chứ đừng đắm chìm vào nó. Và nhìn xem nó đến từ đâu. Nếu ta nghĩ ta là của tất cả, ta tới từ tất cả, ngược lại với việc tất cả là của ta. Ta sẽ thấy ta bao la hơn ta nghĩ. Ừ nhỉ, tại sao không phải "ta là của mọi thứ" mà mọi thứ lại là của ta?

Và khi ta là của tất cả, được tạo nên từ tất cả, thì mọi thứ vẫn y nguyên ở đó, ta đâu có đánh mất cái gì hay điều gì. Hôm nay ta trắng tay, nhưng bàn tay ta vẫn còn. Ta mất đi tài sản đã gầy dựng suốt 30 năm. Nhưng 30 năm qua của ta vẫn còn. Những gì ta đã trải qua, những kinh nghiệm và trải nghiệm ta đã có, những tri thức và vốn sống ta đã thu thập được, nó ở trong ta. Đôi khi ta còn được thêm, thêm cái trải nghiệm/kinh nghiệm sống/bài học từ "cái mà ta tưởng là mất" đó. Chỉ cần ta muốn làm lại thì ta có thể làm lại, hoặc ta có thể nhận ra là "mình có cần hay không?"

Ta không thể ngăn mọi thứ xảy đến với mình, ta chỉ có thể nhìn nhận nó sáng suốt mà thôi. Hãy luôn nhớ ta còn đôi tay, còn khối óc, còn đôi chân này. Và dù có ra sao đi nữa, ta còn cái tinh thần này, là thứ mạnh mẽ và minh triết nhất, là nguồn sống kỳ diệu nhất mà ta còn.

Chẳng có gì là của ta, ta cũng chẳng đánh mất điều chi. Vì ta có trong ta, vì ta là mọi thứ, mọi thứ là ta. Tự do như cánh chim trời

Thương yêu, biết ơn là bạn

About the Author

Để Nước Cuốn Đi / Blogger

Hãy để tình yêu mộc mạc của mình đánh thức tình yêu có sẵn trong bạn ❤️

0 comments:

Đăng nhận xét