Mình sẽ không bao giờ so sánh năm nào hơn năm nào hay năm mới là phải làm được gì, cũng như càng ngày càng nhận ra sống ở khoảnh khắc hiện tại luôn quan trọng hơn bao giờ hết, cho nên chẳng còn nuối tiếc ngày hôm qua hay năm cũ nữa
Năm 2022 cũng ý nghĩa như mọi năm đối với mình, có khác là năm đầu tiên mình viết blog chăm chỉ (dù không hết năm haha), chia sẻ nhiều thông điệp tới mọi người, một số diễn đàn và được trò chuyện chữa lành cùng những trái tim hữu duyên. Điều đó đã khiến trái tim mình vui hơn rất nhiều
Mình sẽ không gọi năm mới là năm mới. Mình gọi năm mới là ngày mai. Ngày mai, là ngày mà ta lựa chọn sống ở hôm nay. Nếu mọi khoảnh khắc của ngày hôm nay, bạn lựa chọn an trú trong chánh niệm, đi tìm sự quân bình và cân bằng bên trong, kết nối với trái tim, sống đúng với sự thực nơi trái tim, trân quý mọi thời giờ, an vui trong hiện tại, nó đã tạo ra quả của ngày mai.
Xuân Hạ Thu Đông rồi lại Xuân. Bạn biết đó, trên đời chỉ có duy nhất sự thay đổi là không thay đổi. Thay đổi là điều tất lẽ dĩ ngẫu của tạo hóa. Thay đổi làm nên sự trường tồn, vĩnh cửu và thiêng liêng. Hoa không tàn sao có thể nở. Lá thay mùa để rồi lại mọc lên. Vui buồn giận hờn cũng chỉ là những cung bậc cảm xúc, cái gì có đến thì có đi, cái cũ mất đi để cái mới sinh ra. Mỗi sự vật hiện tượng đều mang tính chu kỳ và điều đó làm nên vẻ đẹp của thời gian, kể cả vết đồi mồi trên gương mặt chúng ta. Nhìn thật sâu vào trong mình, bạn thấy dù là vết sẹo cũng mang những câu chuyện, mà bạn đã đi qua thật vững chãi, nhẹ nhàng và bình yên. Dù có thể bây giờ nó vẫn khó khăn, nhưng mong bạn nhớ, chẳng có gì tồn tại mãi mãi, bạn thương.
Hãy đón nhận mọi sự thay đổi vì bạn là một phần của tạo hóa. Mỉm cười với điều đó. Vì sáng nay, ở trước gương, lòng bạn thanh thản lạ kỳ
Mỗi ngày, mỗi ngày, ta lại đẹp hơn ngày hôm qua, không phải vì ta già hơn, hay nhiều nếp nhăn hơn, hay nhiều tuổi hơn, hay lộng lẫy hơn… Ta đẹp hơn vì những gì ta đã trải qua, ta đẹp hơn vì ta thấy mặt nước trong mình ngày càng phẳng lặng, yên ả như một sớm ban mai bên hồ.
Thương mến,
Để Nước Cuốn Đi