ALBUM TỰ CHỮA LÀNH

Thứ Năm, 22 tháng 9, 2022

CÓ PHẢI BẠN ĐANG MẤT TỰ DO?

Để Nước Cuốn Đi





(Một bài viết mình viết vào giữa năm 2021, thời điểm này có thôi thúc post lại vì nó nói về sự tự do trong tâm trí, hoàn cảnh, không gian và thời gian)

Ngày chưa giãn cách, bạn có một cuộc sống vui vẻ. Bạn tới nơi làm việc/ nơi học mỗi ngày, gặp gỡ đồng nghiệp, gặp gỡ bạn bè, có những cuộc trò chuyện rôm rả. Những chiều tan làm, bạn alo là có người đi ăn quán ăn bạn thích, có hội đi nhậu nhẹt tơi bời, đôi khi là lang thang phố xá. Những ngày cuối tuần, bạn thích thì đi shopping, rồi la cà mấy quán café, đi chill những show âm nhạc. Thích ồn ào thì bạn đi trung tâm thương mại, muốn sôi động thì bạn đi bar, thèm đổi gió thì bạn book một chuyến du lịch…

Còn bây giờ? Bạn ở nhà? Bạn thậm chí có thể là không gặp một ai? Bạn không biết phải làm gì để “giết” thời gian? Bạn cảm thấy chán nản? Vì quá nhiều lo lắng chưa được giải quyết? Bao giờ thì hết dịch? Bao giờ thì bạn tự do!?

Câu trả lời là bạn không bao giờ tự do khi bạn còn cảm thấy mình bị mất tự do. Bạn sẽ không thể thật sự vui khi niềm vui của bạn còn phải phụ thuộc. Bạn cần một người để khiến bạn vui, là tự do của bạn đang phụ thuộc vào người đó. Bạn cần một quán café, một quán nhậu, một nơi shopping để vui, là bạn đang đặt hết niềm vui của bạn vào nơi đó. Bạn cần một quán bar, một trung tâm thương mại, một nơi đông người để không cảm thấy mình bị lạc lõng, là do bạn thiếu thốn niềm vui, có sự stress nào khiến bạn đã tìm đến đó để giải tỏa cảm xúc? Vì phụ thuộc vào những điều đó, nên khi nó mất đi, đồng nghĩa với niềm vui của bạn mất đi và tự do của bạn không còn.

Vậy sau những cuộc vui đó, bạn có hoàn toàn vui không, hay bạn trở về nhà và vẫn cảm thấy lạc lõng một phút giây nào đó. Bạn không có câu trả lời, vậy là bạn lại tiếp tục lao đi, chạy đi ra ngoài tìm kiếm những niềm vui khác để không phải đối mặt với cảm xúc bên trong mình. Cũng giống như trước màn hình điện thoại, nếu bạn chỉ lướt nó trong vô thức, thì dù là trước kia hay bây giờ, bạn vẫn cảm thấy thật nhàm chán phải không. Bạn à, đây là thời gian để cho bạn trở lại sự tĩnh lặng, để cho bạn tìm thấy những câu trả lời đến từ bên trong bạn, bởi vì mình tin rằng, bạn có tất cả tình yêu, và ánh sáng bên trong chính mình

Bạn quen với nhịp sống hối hả rồi, bạn quen với cuộc sống ồn ào rồi, nên bạn nghĩ đó là bình thường. Những gì bạn nghĩ đó là bình thường là bởi vì bạn đã quá quen với nó thôi, và bạn thay vì làm chủ chính mình thì lại lệ thuộc vào mọi thứ bên ngoài. Bạn nhớ lại đi. Ngày trước làm gì có điện thoại, bạn chơi cái gì. Ngày trước không có trung tâm thương mại, bạn đi đâu. Ngày bé không có tiền, bạn có được đi du lịch không. Lúc còn trẻ, bạn không có những cuộc nhậu, bạn không có những trung tâm vui chơi, bạn đã làm gì để vui?

Bạn có một khu vườn, bạn có những cái cây, bạn có những trang sách, thậm chí bạn có thể chẳng có những người bạn, chẳng có những cái đó. Bạn chơi với những viên sỏi, bạn chơi với bờ ao, với những niềm vui nho nhỏ một mình. Bạn vui cười cả ngày. Càng quay về quá khứ, trước cả bạn nữa, bạn sẽ thấy thật nhiều thứ mà bạn đã quên. Bạn bảo nhưng bây giờ thế giới đã khác, mình nói là thế giới vẫn thế, mọi thứ vẫn thế, chỉ có bạn là khác và niềm tin của bạn khác thôi, nỗi sợ của bạn nhiều lên thôi.

Sau tất cả, mình nhận ra rằng. Mình luôn muốn tới gần một rừng cây hơn là một trung tâm thương mại. Mình luôn muốn ngắm nhìn những thứ nhỏ xinh mình làm hơn là những bộ quần áo, những đồ đạc hào nhoáng nằm vô cảm trong những kệ hàng. Mình luôn muốn hòa mình vào làn nước, hơn là hòa mình vào những đám đông, mặc dù mình có thể trò chuyện với tất cả mọi người. Mình có thể ngồi một mình với những việc mình thích, mình có thể hát những giai điệu vang lên, và mình có thể tự yêu chính mình.

Bạn à, nếu dịch chưa hết thì bạn sẽ tiếp tục chán nản ư. Làm sao chúng ta có thể biết, là một tháng nữa, một năm nữa hay là hết rồi lại tiếp tục? Bạn đâu còn quá khứ để quay về, cũng đâu biết câu trả lời từ tương lai. Bạn chỉ có thể sống cho hiện tại, dù ngày mai có như thế nào đó cũng là việc của ngày mai. Bạn xem đó là khắc nghiệt, thì đó là sự khắc nghiệt. Bạn xem đó là thời gian để bạn vui, thì đó là thời gian để bạn vui. Mình sẽ không thể trả lời làm cách nào để cho bạn cảm thấy vui. Vì câu trả lời đến từ bên trong bạn. Bạn cần dành thời gian, bạn lắng lại những suy nghĩ, những lo lắng, những bất an, bạn để ý những cảm xúc của mình, bạn dành thời gian cho chính bản thân mình, chậm rãi, từng chút một, với thật nhiều yêu thương

Mình sẽ buồn lắm nếu một cái cây bị chặt đi, và mình nghĩ bạn cũng cần nó để có thể có bóng mát. Mình cũng sẽ buồn lắm nếu nhìn những em động vật bị nhốt trong những cái chuồng, những sở thú ngày này qua năm khác, trong khi em ấy thuộc về tự nhiên. Bạn thuộc về điều gì. Bạn có nhận ra không. Bạn có bị nhốt không, hay bạn đang tự nhốt chính mình trong những bất an, những lo lắng, và những suy nghĩ?

Tự do là khi bạn không còn cảm thấy mình bị mắc kẹt.

Yêu thương gửi tới bạn 

About the Author

Để Nước Cuốn Đi / Blogger

Hãy để tình yêu mộc mạc của mình đánh thức tình yêu có sẵn trong bạn ❤️

0 comments:

Đăng nhận xét