Cái tôi (hay còn gọi bản ngã) là gì? Như mình từng chia sẻ rất nhiều, có thể dễ hiểu rằng nó là những thứ được lập trình, được xây dựng như những lớp áo đến từ tâm trí của một con người. Nó mang thiên hướng cá nhân, chủ quan, và không hề nói lên bản chất của con người đó.
Đơn giản thôi, một đứa trẻ sẽ không cảm thấy có sự khác biệt về chức danh, vị trí, khoảng cách…với những đứa trẻ khác => chúng không cảm thấy hơn người, không có sự cao ngạo, hay có sự phân biệt, hay cảm thấy yếu kém... Những đứa trẻ cũng sẽ không có định kiến, niềm tin hay định nghĩa về thế giới qua đôi mắt mình, đôi mắt chúng là trong suốt. Những đứa trẻ không theo đuổi hạnh phúc, hay một điều gì bên ngoài. Chúng tồn tại bên trong, thấu hiểu bên trong, bằng bản chất thuần khiết, giản đơn và sống như sự thực là
Vậy tất cả những gì bạn cảm thấy nó ràng buộc bạn, dù là bạn đuổi theo hay tạo dựng trong tâm trí, nó đều đến từ “cái tôi”. Là thứ ta đã vất vả xây dựng cả một đời người ^^
Vậy nhưng. Khi nhìn ra được cái tôi. Chúng ta đối diện với nó như thế nào? Bởi vì con người thường không chấp nhận được phía bên kia của bầu trời. Rằng đối mặt với sự đẹp đẽ của ánh nắng là sự xám xịt của những cơn mưa. Tôi không chấp nhận được một tôi có những khiếm khuyết hay bóng tối, tôi không chấp nhận được một con người không hoàn hảo. Vậy nên tôi muốn che giấu nó đi hơn là đi sâu vào để hiểu về nó. Hơn cả việc không biết tới cái tôi, là chối bỏ cái tôi.
Cái tôi không có thực, cái tôi là ảo ảnh, cái tôi không tồn tại, là một sự đè nén và không thể chấp nhận một cách vi tế. Xét về tánh không thì đúng là không có gì, nhưng bạn đừng quên rằng tánh không và tánh có tồn tại không tách rời như hai mặt của một đồng xu. Sống ở thế giới nhị nguyên hãy học cách chấp nhận mọi thứ có tính hai mặt, bởi vì đó là bản chất của thế giới này
Tại sao ta lại phải đè nén hay chối bỏ cái tôi. Tại sao ta chỉ muốn xóa bỏ nó. Sự xóa bỏ này vẫn đến từ tầng tâm trí. Rằng tôi lo sợ cái tôi sẽ khiến cho tôi không thể sống tốt đẹp, sống thiện lành,… theo những tiêu chuẩn mà tôi nhìn thấy hoặc tự dựng lên. Và vậy nên, tôi không muốn đối mặt với nó. Nhưng có người chạy sẽ có người đuổi. Bạn càng chạy cái tôi càng đuổi theo bạn. “Tôi có thực mà, tôi ở đây, tôi là một phần của bạn, tại sao bạn lại không chấp nhận tôi” – Cái tôi bảo vậy
Nếu có thể chấp nhận được cái tôi, bạn sẽ chấp nhận được con người mình. Cái tôi từ đâu ra, mô thức gì đã khiến bạn xây dựng lên cái tôi của mình. Nếu bạn hiểu được cái tôi từ đâu tới, bạn sẽ gỡ bỏ dần được những lớp áo bạn khoác lên người, hoặc những bức tường thành bạn tự dựng lên.
Và, cái tôi chính là vị thầy giúp bạn đi tìm chính bạn, hiểu về con người bạn
Cái tôi cần được sinh ra. Vì sao ạ. Vì cái tôi thực chất cũng chỉ là một sự bảo vệ, một sự an toàn. Mục đích của nó ban đầu đơn thuần là muốn ngăn chúng ta khỏi những rủi ro mà ta có thể có khi bước vào đời sống. Nó giữ ta trong phạm vi an toàn mà ta cảm thấy không bị vỡ vụn trước thế giới. Nó chỉ lên nắm quyền khi ta cho phép nó thôi. Còn khi ta là người quan sát. Ta sẽ thấy cái tôi cũng chỉ là một đứa trẻ cần được yêu thương. Đứa trẻ đó đã phải tự học cách lớn lên một mình trong cái thế giới chẳng mấy tròn trịa, thậm chí là phức tạp
Cái tôi đến là để bạn thấu hiểu chính mình, không hơn không kém. Cái tôi là để giúp bạn nhận ra chính mình, quan sát chính mình, tìm về bản chất nguyên thủy của bạn. Học cách làm bạn với cái tôi là bất cứ lúc nào nội tâm bạn giằng xé, quan sát nó. Mà không phân tích, đánh giá, phán xét, suy tưởng, tưởng tượng hay miên man đuổi theo. Bất cứ lúc nào bạn cảm thấy bạn đang đuổi theo cái gì đó bên ngoài mà đến từ tầng tâm trí, đơn giản là nhận biết trong từng sát na
Cái tôi (bản ngã) là lớp áo bên ngoài, hiện thân của nó là để khẳng định với bạn bản chất của bạn mới là cái bên trong (chân ngã). Đó là sống đúng với sự thật nơi trái tim bạn. Hành trình này cần cái tôi, không có mặt bên này, bạn sẽ không soi chiếu được mặt bên kia. Sự hòa hợp chỉ xảy ra khi bạn ngừng tranh đấu. Ở nơi tận cùng của hai thái cực, là sự bình yên của một nội tâm biết chấp nhận
Gỡ bỏ đi sự chối bỏ là một cách chấp nhận
Yêu thương và bình an là bạn
Để Nước Cuốn Đi
0 comments:
Đăng nhận xét