Bạn đã từng nghe ai đó nói về những người tự tử là “yếu đuối, là không có trách nhiệm sống” chưa. Mình thường lặng im vì cho rằng ta không ở trong hoàn cảnh của một con người khổ đau nào đó, không thể nói được điều gì. Cho đến khi mình nghe một câu rằng “tự tử cũng là quyền, chết cũng là quyền của một ai đó”. Ừ, kể cả khi một người có hoàn cảnh sống vui vẻ nhất, thì cái chết cũng là của bản thân họ, sự sống là của họ, thân xác hiện tại là của họ, cớ gì họ không được quyền quyết định vận mệnh của mình?
Rồi, cái gì là có quyền, cái gì không. Ta đâu nắm giữ được cái gì trong cuộc đời này bằng chính ta đâu. Ta thường đặt ra những chuẩn mực và những giới hạn để xét trên phương diện là “quyền được quyết định”. Liệu một người có được đối xử với ta theo cách mà ta không thể chấp nhận? Có không, có chứ. Rõ ràng là họ được đối xử với ta theo cách họ muốn, còn chấp nhận hay không lại là quyền của chúng ta, đúng không? Nếu một ai đó hành động vượt ra khỏi tư duy logic thông thường và đạo đức mà ta tự có cho mình. Ta sẽ nhìn nhận thế nào ạ, ta có đau khổ không. Khi ta dằn vặt họ dù chỉ trong tâm trí, có phải ta cũng đang dằn vặt chính mình?
Một ai đó có quyền tới phán xét ta, cũng một ai đó có quyền không tôn trọng ta, và một ai đó có quyền không đồng ý với ta,…Họ có mọi quyền trong thế giới cá nhân của họ: quyền không thấu hiểu, có quyền vô tâm, có quyền khổ đau, có quyền mong muốn, có quyền quyết định…có quyền là chính họ. Dù những quyền đó có đi ngược với mong muốn của ta đi nữa. Ai đó còn bận sống trong thế giới của riêng mình, ai đó còn bận trải nghiệm trên hành trình của mình, cũng là ai đó còn đang cần hiểu về con người mình nên đôi khi cần trải qua những thứ có thể là không phù hợp với ta ngay lúc này
Nhưng bạn có nhận ra không. Ta cũng từng là một ai đó ở thời điểm mà ta thấy họ. Ta cũng đã từng làm một ai đó tổn thương, cũng từng nghĩ những điều mà người khác không thể chấp nhận, cũng từng nói những thứ mà bây giờ ta đã không còn nói, làm những thứ bây giờ ta đã không còn làm… Ở hiện tại, ta vẫn đang cho phép mình là mình đó thôi, cho mình những quyền của một cá nhân đó thôi. Dù là quyền là một người tử tế, một người tốt đẹp có đúng không. Dù ta chưa chấp nhận được chính mình ở điểm nào đó, nhưng có phải ta vẫn được sống theo những suy nghĩ của riêng mình. Có lúc nào ta có thể là ai đó, và lúc nào đó họ cũng có thể là ta?
Cũng đừng quên rằng, họ có quyền và bạn cũng có quyền không chấp nhận. Mỗi người đều có một giới hạn và điều đó cũng thể hiện tình yêu bản thân của bạn. Một ai đó có quyền nói những lời không hay với bạn, bạn có quyền đón nhận nó hay không. Một ai đó có quyền không tốt với bạn, bạn có quyền nói cho họ biết hoặc không. Nghe hay không, cho phép điều gì đi vào mình, thương yêu ai, ở lại hay rời đi trong một mối quan hệ,…chẳng phải đều là quyền của bạn đó sao. Kể cả là phản ứng dữ dội, kể cả là phải tranh đấu hay mong muốn, thì cũng là quyền của bạn. Nhưng hãy tự hỏi mình rằng, không chấp nhận có đồng nghĩa với việc phải chống trả hay lên án kịch liệt không. Bạn có đang làm tổn thương bản thân hơn, nội tâm của bạn có đang dằn vặt và giằng xé, bạn có khổ đau hơn khi quá bận tâm vào quyền của một ai đó(dù chỉ là một người lạ)?
Hiểu về quyền của bạn và quyền của họ để bạn không còn quá khổ đau và bận tâm. Khi bạn kỳ vọng mọi người và thế giới sống theo cách bạn muốn, có phải điều đó đồng nghĩa với việc bạn đã tước bỏ đi quyền của mọi người đó sao. Nếu cả thế giới đều là A, thì bạn cũng vẫn có quyền được là B duy nhất đúng không. Chỉ bởi vì chúng ta không ai giống ai. Và bởi ta không thể kiểm soát được con người và hoàn cảnh. Ta chỉ có thể ý thức được rằng, điều gì khiến ta vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn, nhẹ nhõm hơn mà không phụ thuộc vào người khác. Và, đó hoàn toàn là quyền của ta
Yêu thương và bình an là bạn
0 comments:
Đăng nhận xét