Tại sao hiểu Đạo mà không thể thực hành?
Bài này mình sẽ chỉ nói về “tu tâm” thôi ạ. Với mình, sự tiến hóa nhận thức là sự tiến hóa bản chất của linh hồn. Mọi sự hiểu lầm, quan điểm, hành trình khác nhau về tu, mình sẽ không bàn tới
Bạn có bao giờ thắc mắc bạn nghe Pháp, học Đạo cảm thấy rất là hiểu, nhưng tại sao khi áp dụng vào đời sống mà chẳng có kết quả, sao vẫn khổ đau liên miên hoài không dứt? Giả như nỗi khổ tâm của bạn là kiểm soát người thương, cho nên khi nghe về Đạo rằng “hãy từ bỏ sự kiểm soát”, “chẳng có gì thuộc sở hữu của ta”, “thành trụ hoại diệt rồi thì mọi thứ là vô thường”… Rõ ràng nghe thì hiểu, rất tâm đắc. Thời gian đầu bạn giảm được sự kiểm soát, nhưng chẳng mấy chốc bạn lại quay về vòng lặp kiểm soát của mình, thậm chí dữ dội hơn. Vì sao vậy?
Đó là vì bạn hiểu Đạo nhưng không có “thấu”. Cái từ “thấu hiểu” nó đi với nhau rất hay, hàm ý rằng muốn hiểu thì phải có sự thấu suốt, sự nhận thức được vấn đề. Vậy vấn đề ở đây là gì? Là bạn cứ đi diệt ngọn thay vì đi tìm cái gốc. Con sâu nó nằm trong đất đục rễ cây thì bạn có tưới cái là hoài cũng chẳng hết héo. Hãy đi tìm nguyên nhân vì sao mà mình muốn kiểm soát. Mọi việc luôn bắt nguồn từ chính bạn chứ không phải cảnh ở bên ngoài. Nếu nó đến từ nỗi sợ bị bỏ rơi, thì tổn thương nào ở thời thơ ấu, quá khứ và niềm tin nào đã khiến cho bạn ám ảnh nỗi đau đớn dai dẳng tới vậy? Khi chưa thấu suốt được nguyên nhân vấn đề tới từ đâu, chăm chăm ép bản thân mình phải hành Đạo, phải đạt Đạo là vô ích. Tự nói với bản thân lời hay ý đẹp mà không buông được là bởi ta đang tự lừa dối mình là đã hiểu. Dẫn tới càng gượng ép mình, bên trong bạn càng ức chế, càng nung nấu và dồn nén ngọn lửa của sự bùng nổ
Nhiều khi, nghe kinh sách, hoặc cóp nhặt ở đâu đó vài lời. Mình chưa có thấu mà vì mình sợ hãi quá. Thế là mình làm theo. Giả như nghe đâu đó là phải diệt dục, nhưng dục là bản năng của con người. Ta đâu có nên diệt. “Diệt” mang hàm ý mọi thứ tự tan biến, không phải là tác động giết bỏ. Thay vì càng đè nén tâm bạn càng sinh tham tưởng, thì hãy học cách yêu thương nó, chuyển hóa nó. Làm một con người bình thường mà không xuất gia, thì cứng nhắc hay mộng tưởng về dục chỉ khiến cho bạn rời xa thực tại mà thôi
Cũng như vậy. Khi bạn chăm chăm học lý thuyết. Không phải cứ làm theo nó là bạn giác ngộ. Nếu bạn làm mọi thứ vì sợ hãi thì kết quả cũng chỉ có tính sợ hãi. Bạn chỉ có thể được dẫn lối bằng tình yêu. Và bạn cần tìm ra nguồn cội khổ đau trong chính bạn, từ đó khôi phục tình yêu và phát triển nó. Vì có tình yêu, bạn thấu hiểu luật nhân quả không phải để trừng phạt. Nó sinh ra để bạn có trách nhiệm với hành động của mình. Và thay vì dằn vặt bản thân, vì có tình yêu không vị kỷ, bạn tha thứ và cho bản thân được phép tiến lên phía trước. Không phải giữ giới vì sợ hãi, bạn làm mọi thứ vì tình yêu là không muốn gây đau khổ cho bản thân. Nhờ có những trải nghiệm sai lầm gây đau khổ cho chính bạn, từ đó bạn hiểu ra vấn đề. Đừng cố để không sai, hãy cố để hiểu và thương mình
Tất cả những việc như ăn chay, lên chùa, tụng Kinh, niệm Phật, ngồi thiền, thực hành pháp môn…nó có giúp được bạn không. Phụ thuộc vào tâm tưởng của bạn khi làm nó. Bạn làm vì tăng trưởng công đức, hay để thoát khổ, để được công nhận, để có khả năng tâm linh, hay gì đi nữa… Thì bạn nhớ rằng mục đích như nào, kết quả như vậy. Làm vì ham muốn, kết quả mang tính ham muốn. Làm vì tham đắm, kết quả mang tính tham đắm. Làm vì tình yêu, kết quả mang đến tình yêu
Thực ra mọi thứ rất đơn giản. Chỉ khi bạn quay lại ngẫm về những trải nghiệm của mình, bạn sẽ đúc rút được ra từ đó. Không phải là đi học ở đâu, mà bạn chính là người học cũng là người thầy của bạn. Cái ngộ nó đến từ việc trải qua con đường gian khổ, đến cuối đường chỉ có bản thân bạn rõ nhất con đường mà bạn đi. Cái ngộ đó không thể diễn tả bằng lời
Đi theo con đường nào cũng không quan trọng bằng việc nó có phải được dẫn dắt từ trái tim của bạn không. Bởi khi bạn cảm nhận được tình yêu bản thân ngày càng lớn, khi càng cảm thấy bình an và hạnh phúc hơn, thì đó là con đường xuất phát từ sự minh triết trong trái tim bạn
Bình an và yêu thương là bạn
0 comments:
Đăng nhận xét