Nhiều khi, ta cứ nghe ai đó nói/ hoặc nói với ai đó là “buông đi’’. Nhưng việc buông bỏ kỳ thực đâu dễ đến thế. Nếu chỉ nói buông mà buông được, con người đã không phải ngụp lặn trầm luân dai dẳng đến vậy
Bảo một người từ bỏ danh vọng, quyền lực và tiền bạc khi người đó chưa từng nếm trải mùi vị của đỉnh cao là không thể. Bảo một người từ bỏ tham tình luyến ái khi họ còn muốn đắm chìm trong thất tình lục dục có thể hay chăng? Bảo một Người đừng đau khổ nữa, khi họ còn chưa muốn nhận ra bài học và đối diện với vấn đề của mình ư? Bảo một người thay đổi đi khi họ chưa muốn thì là vô nghĩa. Bảo họ nghĩ như mình, khi ta là những cá thể khác nhau? Điều làm khổ cả hai ta, đó chính là tánh cố chấp
Cứ nghĩ vậy là khổ đau lắm rồi. Nhưng nếu khổ đau đến thế thì Người đã từ bỏ. Chẳng có khổ hay sướng, chỉ là con mắt của ta thấy vậy. Một là ta cố chấp cho rằng họ phải thay đổi, hai là họ cố chấp cho rằng phải đi đến tận cùng chân trời để tìm ra chân lý. Ta cố chấp hay Người cố chấp?
Chẳng qua Người còn muốn trải nghiệm cho hiểu hết tường tận nỗi này. Mà đôi khi, cuốn vào vòng xoáy của tham đắm, chẳng còn tỉnh giác, chẳng còn thương yêu
Chỉ có từng ôm một núi tiền mà không hạnh phúc, lúc đó Người mới thấy hạnh phúc mộng và thực. Chỉ có từng đứng trên đỉnh cao danh vọng mà lòng trống trải cô đơn, Người mới khóc thầm trong đau đớn. Chỉ có từng yêu đến rã nát con tim, Người mới quay lại yêu chính mình. Chỉ có hận thù đến rã rời, Người mới nhận ra không ai khác bản thân tự làm đau mình. Chỉ khi đau đớn cùng cực, Người mới thấy rằng từ bỏ là điều tốt nhất. Chỉ có đi tìm hoài đến chân mòn gót mỏi, mới thấy nó ở ngay đây (hạnh phúc, chân lý, bình an, giải thoát, niết bàn, sự công nhận hay bất cứ điều gì). Chỉ có từng nắm rất chặt, mới thấy lòng tự buông
Người ta chỉ có thể buông, khi họ đã đi đến tận cuối để cho sức cùng lực kiệt, mệt mỏi khôn nguôi. Hoặc chỉ có thể buông, khi biết quay về ôm ấp yêu thương chữa lành cho chính mình, để hiểu vì sao mà mình đã chạy theo đời sống một cách vô thức như vậy. Nếu bạn còn thắc mắc sao chưa thể buông, thì có thể bạn chưa đủ đau, hoặc chưa chịu quay về để hiểu mình
Bạn đừng nhầm tưởng buông là rời đi về mặt vật lý. Buông cũng không phải là bất cần để ra sao thì ra. Buông cũng không phải là bỏ mặc chỉ còn biết chính mình. Buông không phải là vứt bỏ hết. Buông càng không phải trốn tránh vấn đề cần đối diện. Buông đơn giản chỉ là tâm ta không còn dính mắc, không còn cố chấp, không còn níu giữ. Hoàn cảnh hay con người, vật chất không còn làm ta phiền não. Buông là lòng trở nên an nhiên và nhẹ nhàng
Ngắm nhìn thế gian nhân tình thế thái, chi bằng gieo những hạt mầm tỉnh thức, rồi biết đâu mai này Người cũng như ta, gieo mầm cho chính họ và nhân gian an yên, yêu thương mỗi ngày
Khi Người đã cảm thấy đủ rồi, hoặc đã sẵn sàng nhìn sâu vào bên trong mình. Khi Người đã dũng cảm để đối diện với vấn đề. Đã có thể học cách tĩnh lặng. Để có thể yêu thương bản thân. Thì bất cứ giờ phút nào, Người cũng có thể về đây, bình an trong trái tim Người. Để nhận ra, một sớm mai đẹp đẽ đến thế. Để thấy rằng, buông cũng nhẹ tựa như lông hồng, vì buông thực chất chẳng cần phải cố gắng
Bình an và yêu thương
0 comments:
Đăng nhận xét