ALBUM TỰ CHỮA LÀNH

Thứ Tư, 27 tháng 4, 2022

ĐỪNG NHẦM LẪN “KHẢ NĂNG TÂM LINH” và “THỨC TỈNH TÂM LINH”

Để Nước Cuốn Đi


Mình định viết những bài như thế này sau loạt bài chữa lành và phát triển tâm thức. Nhưng hôm nay có thôi thúc nên đành viết, có nghĩa là thi thoảng mình sẽ có bài với thuật ngữ lạ. Lạ là bởi vì mình biết trong blog mình có nhiều người theo chủ nghĩa vô thần. Thì bạn có thể đón nhận, có thể không, không sao cả ạ. Nếu bạn khó hiểu chỗ nào mà có thôi thúc thì hãy nhắn tin hỏi mình, còn không thì cứ bỏ qua rồi đọc bài khác nhé ạ

Thứ nhất là càng đi, càng phát triển tâm thức, bạn càng ít bám vào các khái niệm. Ngôn từ thì quá hạn hẹp nên nhiều khi muốn biểu lộ ý nghĩa thì mình đành phải dùng
Mọi người thường nhầm lẫn giữa “khả năng tâm linh” và “thức tỉnh tâm linh”. Khả năng tâm linh là gì? Khả năng tâm linh hay còn gọi là thần thông, nó có thể là xuất hồn, nhìn thấy linh hồn, tự thấy tiền kiếp, giao tiếp với các chiều kích khác, với người ngoài hành tinh,…

Có khả năng tâm linh hay không không làm chúng ta khác nhau. Tôi chẳng giỏi hơn và bạn cũng chẳng kém hơn. Tôi chẳng đặc biệt hơn và bạn chẳng khác biệt hơn. Tôi chẳng dành nhiều thời gian hơn và bạn chẳng dành ít thời gian hơn để có bất cứ khả năng nào. Hành trình chúng ta có thể khác nhau nhưng chúng ta đều đang sống cùng nhau ở Trái Đất, vẫn là con người bằng xương bằng thịt và cùng học những bài học rất khó khăn. Càng thức tỉnh càng không cần/không sử dụng tới thần thông, bởi thần thông chưa chắc đã giúp được ta sống một cuộc sống thực tế và trần trụi ở Trái Đất này

Một người càng nhận diện được sự thật, họ càng ít nói về khả năng tâm linh/thần thông/những điều kỳ bí dù họ có điều đó(trừ khi bên trong họ có thôi thúc và họ nhận diện được điều đó chứ không phải vì bản ngã). Bởi càng nói về những điều kỳ bí, họ sẽ có thể kích thích cái bản ngã bên trong của người khác. Rằng “tôi cũng muốn có thần thông, tôi cũng rất tò mò, tôi cũng muốn trở nên được ngưỡng mộ, tôi cũng muốn được công nhận, tôi cũng muốn thu hút nhiều người đến với tôi hơn”… Họ cũng sẽ không đổ lỗi cho người này không hiểu được những gì họ nói. Mà họ cân nhắc và với mỗi người nghe khác nhau, họ nói thứ phù hợp khác nhau. Bởi lúc này họ đã đi sâu vào để hiểu mình, từ đó hiểu người, và biết cần nói điều gì, không nên nói gì. Và không gì quan trọng hơn là ta vẫn đang phải đối mặt với những bài học thực tế. Giúp một người không phải cứ nói về điều ta đang có, mà cần phải hiểu nỗi đau họ đang đối mặt

Và nếu như ta cứ tập trung vào khả năng tâm linh/thần thông, có lúc nào ta lại tiếp tục rơi thêm vào một ma trận khác, khổ đau vì không có được điều đó, không được như người khác, và thần thông sao chẳng giải quyết được vướng mắc trong cuộc sống của ta, mà càng làm ta mê mờ, mất tự do, không cảm thấy được giải phóng, tự nhốt mình trong những chiếc hộp và phụ thuộc vào ngoại cảnh bên ngoài hơn?...

Khả năng tâm linh để làm gì, nếu có nó mà cuộc sống thực tế của bạn vẫn trầy trật, người xung quanh bạn không cảm thấy bình an khi bên bạn, bạn không cảm thấy bình an và hạnh phúc hơn?

Quan trọng hơn cả để rung động ở tần số cao, để hạnh phúc hơn, để khỏe mạnh hơn. Điều ta cần làm là thay đổi tâm thức của mình, thay đổi những mô thức cũ, chữa lành khúc mắc bên trong, tổn thương bên trong, sống ở trạng thái bình an nhiều hơn và có thể trao đi tình yêu một cách tự nhiên

Và hãy cẩn thận khả năng tâm linh của bạn. Nó có khiến bạn bình an hơn không. Bạn có biết chắc được bạn đang kết nối với điều gì không. Điều này có khiến bạn và những người khác trở nên tự do hơn, hạnh phúc hơn, an vui hơn? Nó có khiến cho bạn không phụ thuộc vào điều gì và người khác không phụ thuộc vào điều gì kể cả là phụ thuộc vào bạn?

Thức tỉnh tâm linh có thể dẫn đến khả năng tâm linh. Nhưng khả năng tâm linh chưa chắc đã dẫn đến thức tỉnh tâm linh.

Thức tỉnh tâm linh là gì? Đó là một khái niệm được nhắc nhiều trong những năm gần đây. Theo mình, chẳng có một giai đoạn nào gọi là thức tỉnh thật sự. Cũng không có cái gọi là “thức tỉnh thật sự”. Ta không chỉ thức tỉnh một lần mà nhiều lần. Đơn giản là mỗi lần bạn nhận biết chính cái “khúc mắc” của mình, bạn giải phóng nó, là một lần bạn tỉnh. Nó có thể gồm rất nhiều lần bạn nhận ra, lặp đi lặp lại, cho đến khi bạn giải phóng hoàn toàn. Cũng có thể là bạn nhận ra, rồi bỏ qua nó mà không giải phóng nó. Cũng có thể, bạn nhận ra sau một đêm. Nhưng thông thường, việc nhận ra và giải phóng những khúc mắc trong bạn là cả một hành trình

Đừng mong rằng bạn có thể tỉnh mà không trải qua đêm tối. Bạn chỉ có thể thức dậy khi bạn đã ngủ. Và bạn cũng cần chấp nhận cả bóng tối lẫn ánh sáng trong mình, phần khuyết và phần đầy, như một ngày trọn vẹn thì có cả ngày và đêm

Ai cũng sẽ dậy vào mỗi buổi sáng, nhưng sẽ thật tốt nếu có thể dậy sớm, sẽ thật tốt nếu bạn khỏe mạnh, tỉnh táo và minh mẫn. Vậy thức tỉnh mang tới cho bạn điều gì. Nó là càng đi bạn sẽ càng trở nên an vui, khỏe mạnh, bình an. Càng đi bạn sẽ càng tháo gỡ được vướng mắc trong lòng mình. Càng đi bạn sẽ càng hạ cái tôi(bản ngã) xuống. Càng đi bạn càng đơn giản hơn và chân thật hơn. Càng đi bạn càng cảm thấy hạnh phúc, đủ đầy, may mắn, tốt đẹp… Bạn dần chữa lành được mọi đớn đau, mọi tổn thương từ đứa bé bên trong. Bạn càng gỡ được mọi định kiến, niềm tin, mô thức và vòng lặp cũ…Bạn sẽ càng trở nên hòa hợp hơn với mọi người, những mối quan hệ của bạn sẽ tốt lên, những gì không phù hợp thì rời đi, cuộc sống bạn tốt hơn. Chính bởi vì bên trong bạn có điều gì, bạn sẽ tỏa ra điều đó. Năng lượng của bạn sẽ trở nên trong trẻo bởi bạn học cách để thay đổi chính mình, như lau lớp bụi che mờ đôi mắt hay tự lọc cốc nước bản thân mỗi ngày

Thức tỉnh là mang bạn quay trở về với bản chất vốn có của bạn là. Đó là lòng tin, sự giản đơn, sự từ bi, tình yêu thương, sự trong sáng của một đứa trẻ. Bạn sẽ nhớ ra được bản chất thuần khiết của bạn, đó chính là lúc bạn bắt đầu bước vào cuộc sống này. Bạn cần tìm lại bản chất của mình, thay vì để nó bị che mờ bởi lòng thù hận, khổ đau, bởi môi trường và cuộc sống.

Bạn sẽ cần đặt những câu hỏi cho mình để tìm đến sự thức tỉnh. Suy nghĩ này, niềm tin này, định kiến này, nó có khiến tôi mê mờ hơn, khổ đau hơn, sân hận hơn…? Quyền lực, tiền bạc, danh tiếng, vẻ ngoài,…có thật sự mang tới cho tôi hạnh phúc? Tôi lao như thiêu thân đi tìm hạnh phúc, đi tìm vật sở hữu ngoài thân là vì điều gì? Tôi đã biết yêu thương bản thân mình chưa? Cái tôi quá lớn của tôi đã làm tổn thương người khác như thế nào? Vì sao mà tôi không thể khiêm nhường hơn? Tại sao tôi lại đau khổ?...Hãy chỉ tìm ra lí do thật sự, hãy chỉ chấp nhận và học cách yêu thương chính mình, thay vì phán xét bản thân. Trở về với linh hồn của bạn, là trở về với trái tim luôn đập trong lồng ngực để nhắc nhở bạn rằng bạn là tình yêu

Thức tỉnh là sống đúng với sự thật. Là nhận ra bản chất của bạn. Là nhận ra bạn đang sống trong ma trận của chính mình chứ không chỉ là ma trận ngoài kia. Thức tỉnh là chỉ có tình yêu. Là bạn sống trong trạng thái bình an, ở rung động tâm thức cao nhất. Hãy luôn nhớ tình yêu chính là ngọn hải đăng soi sáng cho bạn. Và cũng nhớ hãy yêu chính mình trước

Và sự thật thì cũng chẳng có ai thức tỉnh. Chỉ là mỗi người đều đang trên hành trình của mình. Trải nghiệm để nhận ra. Như là người mới đi 1km nhưng người thì đã đi 100km vậy. Tại sao bạn nhận ra rồi còn người khác thì chưa? Vì có thể họ chưa đủ trải nghiệm. Hoặc đã đôi lúc họ nhận ra nhưng lại lờ đi tiếng nói bên trong mà tiếp tục lao ra cuộc đời, hướng ra bên ngoài mà không dám đối diện với bản thân

Càng thức tỉnh, ta càng sống như một người bình thường. Ta càng an vui, tĩnh tại, ung dung. Vì ta đã nghe được tiếng nói sâu thẳm bên trong linh hồn và hiểu được chính mình. Ta mỉm cười nhiều hơn, tự tại nhiều hơn, quan sát nhiều hơn, chấp nhận nhiều hơn và để cho mọi thứ được như nó là…Sau mỗi lần ta nhận ra, là thêm mỗi lần ta trưởng thành. Trưởng thành ở đây là tiến hóa về mặt nhận thức. Vì mục đích của linh hồn là tiến hóa tâm thức sau rất nhiều trải nghiệm. Mà ta chỉ có thể nhận ra, khi ta thôi mắc kẹt vào những thứ giữ chân ta lại. Ta chỉ có thể đứng lên, sau khi trải nghiệm cho ta ngã xuống

Lúc nào ta cũng có thể ngủ, và lúc nào ta cũng có thể thức. Ranh giới mong manh vô cùng. Nhưng ngủ rồi thì hãy nhớ dậy, bởi ánh bình minh rạng ngời luôn chờ đón bạn vào ngày hôm sau

Yêu thương và bình an là bạn

Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2022

HÃY YÊU LẤY ĐẤT

Để Nước Cuốn Đi



Khi bạn đi chân trần trên đất, là bạn đang kết nối với mẹ Gaia. Bạn được cân bằng luân xa 1 (luân xa gốc) của mình, và khi bạn tỏ lòng biết ơn, bạn được cân bằng luân xa 4 ( luân xa trái tim). Đất mang năng lượng nữ tính và chữa lành, đó là sự kết nối tự nhiên của con người với đất. Tiếc thay con người chẳng yêu lấy Đất

Ta thường nhắc đến Trái Đất là gì? Chẳng phải là MẸ của muôn loài đó sao. Sống ở trên đất mẹ, thì được hưởng ưu ái và nương nhờ vào mẹ. Làm đau mẹ đâu khác gì làm đau mình

ĐẤT CÓ Ý NGHĨA NHƯ THẾ NÀO VỚI CON NGƯỜI?

Hơn một nửa diện tích đất nông nghiệp trên thế giới đã bị thoái hóa và trong vòng 60 năm tới, chúng ta sẽ không còn đất để canh tác.

Đất sinh ra là để cho loài người có nơi cư trú, được gọi là Nhà. Đất để trồng trọt, chăn nuôi, lấy thức ăn hoa màu để nuôi sống con người. Bản chất của Đất là như vậy. Đất đâu phải để mua bán kiếm lời. Những người mua Đất để ở thì ít, tạo ra sự bất ổn thị trường thì nhiều. Chúng ta dần bỏ ruộng, bỏ vườn, cắt đất nông nghiệp... Đất để không với mục đích “giá lên thì kiếm lời”, nhưng ta không hiểu được bản chất của thao túng giá cả thị trường.

Con người không thể mua bán Đất mà phát triển bền vững được. Việc mua đi bán lại không tạo ra giá trị. Đất chỉ từng đó, không mọc ra thêm, còn người thì sinh sôi. Giàu lên từ Đất có ý nghĩa gì nếu ta phải đối mặt với thiên tai, ô nhiễm môi trường,…?

Nếu ta cứ chặt hạ Rừng để lấy Đất, xâm chiếm cả diện tích của các loài, hệ lụy tạo ra thiên tai lũ lụt xói mòn. Mất cân bằng hệ sinh thái, loài này không còn thiên địch với loài kia, động vật không còn Đất để ở… gây mất cân bằng trật tự tự nhiên cho cả loài người

Mình đã viết trong một bài “hiểu về tiền” trong đó giải thích lưu chuyển tiền tệ. Tiền nếu không đúng kế hoạch linh hồn của bạn, tiền nếu bị ứ đọng hay tạo sự bất ổn cho thị trường, đều mang tới những kết quả không tốt

Nói vậy không phải là chúng ta không thể mua bán. Mà hãy mua bán để ở. Chứ không phải mua để đầu cơ. Nếu mua vì lòng tham hay sợ hãi, tiền về với bạn cũng sẽ mang năng lượng không tốt

Bạn không cần quan tâm cá nhân hay tổ chức khác đang vận hành dòng tiền sai lệch như thế nào. Bạn chỉ cần quan tâm bạn vận hành dòng tiền của bạn như thế nào, v kết quả là của bạn, kết quả của họ là của họ. Ta chỉ gieo nhân cho chính mình

ĐẤT CÓ Ý NGHĨA NHƯ THẾ NÀO VỚI MUÔN LOÀI?

Tạo hóa đâu tạo ra cái gì thừa thãi. Những vi sinh vật đều có tác dụng cân bằng hệ sinh thái dưới đất. Bằng việc hấp thụ carbon trong đất, giảm đi hiệu ứng nhà kính do carbon dioxit gây ra. Kết hợp vào rễ cây, các vi khuẩn và nấm bảo vệ cây khỏi các loại bệnh, giúp cây hấp thụ nước và dinh dưỡng tốt hơn. Một con giun một năm giúp chuyển hóa vài trăm tấn đất, tạo ra các đường rãnh làm đất tơi xốp, tăng tốc độ hấp thụ cho cây từ đó hạn chế xói mòn. Bản chất là chúng ta hưởng lợi từ những vi sinh vật tự nhiên trong đất
Đến cỏ cũng có ý nghĩa của nó. Trong tự nhiên, cây và cỏ thực chất sống nương tựa vào nhau là mối quan hệ cộng sinh. Rễ cỏ đâm sâu xuống đất làm đất thông thoáng và khi cỏ chết sẽ tạo thêm chất mùn nuôi dưỡng các vi sinh vật trong đất. Cỏ còn giữ được độ ẩm cần thiết cho đất để nuôi cây. Khi cỏ xấu mọc quá nhiều, ta có thể phủ phân xanh lên, cắt và nghiền cỏ

Thật là khủng khiếp khi ta tắm cho Đất thuốc trừ sâu, thuốc diệt cỏ. Hại mình, hại người, hại môi sinh, bức tử đất. Sự thật là cây cối không cần phân bón hóa học, đất tự nhiên căn bản là cây cối đều có thể tốt tươi chỉ cần phù hợp với giống bản địa. Càng bón, cây mất hệ miễn dịch tự nhiên, cây càng phụ thuộc thuốc, càng cằn cỗi, chi phí nông nghiệp tăng cao, ô nhiễm và độc hại cho người làm nông trước tiên. Chỉ có bỏ thuốc, cải tạo lại Đất, thời gian tính bằng năm, thì mới có thể đưa Đất trở về giá trị phù sa tự nhiên. Những người nông dân đáng thương hơn đáng trách vì thiếu kiến thức nông nghiệp đúng đắn
Đất không chỉ tạo ra hệ sinh thái, thảm thực vật phong phú, cân bằng, mang năng lượng thiên nhiên chữa lành. Đất còn là nơi cư trú của các loài động vật và con người. Con người cần nương vào trật tự tự nhiên, nương vào những gì tạo hóa đã ban cho. Sống hòa hợp, hợp nhất với sự thiện lành bên trong mình là hợp nhất với vạn vật và Vũ trụ, đi theo con đường tự nhiên chính là đi theo con đường bản chất của mỗi loài và phát huy Phật tánh trong mọi chúng sinh.

Bạn hãy trồng cây, hãy cải tạo Đất nếu bạn đang sở hữu đất cho riêng mình. Hãy sử dụng rác thải hữu cơ để tạo ra phân bón. Hãy dừng các loại thuốc hóa chất ảnh hưởng đất và sức khỏe gia đình bạn. Khi cân bằng lại, Đất có giun dế sinh sống thì mới có mùn, từ đó Đất mới “lành”. Đất lành thì năng lượng sẽ rất tốt. Trở thành một người làm vườn hay làm nông thực thụ, là một hướng đi làm trong sáng tâm hồn. Trồng trọt tự nhiên là một cách “hành thiền” giúp con người khôi phục được tâm thanh tịnh và nhận ra bản chất của vạn vật, đất đai, cỏ cây, côn trùng… Làm nông tự nhiên sẽ có đời sống yên vui, ung dung tự tại mà không cần nhọc công cầu tìm

Bạn có thể tìm hiểu các cuốn sách về bản chất nông nghiệp, nông nghiệp thuận tự nhiên, hiểu về cây như “cuộc cách mạng một cọng rơm”, “nông nghiệp vô vi”, “đời sống của cây”, xem những bộ phim về đất như “ kiss the ground – hôn lên mặt đất”…

Yêu đất đúng đắn, cứu đất sẽ tái tạo thảm thực vật và ổn định nguồn cung lương thực cũng như sự phát triển bình an, hạnh phúc cho con người. Những gì ta cho là đúng thì hãy nhìn kết quả của ngày hôm nay. Tưởng như con người hiện đại có tất cả hay sống hạnh phúc, nhưng lại chẳng thật sự hạnh phúc

Hãy yêu lấy Đất

Bình an và yêu thương là bạn 

Thứ Năm, 21 tháng 4, 2022

NGƯỜI TU TẬP RỒI LÀ KHÔNG CÒN CẢM XÚC TIÊU CỰC?

Để Nước Cuốn Đi



Chúng ta thường cho rằng những người đã tu tập, những người đã tỉnh thức, những vị thiền sư đáng kính, những người có thái độ sống bình an rồi… thì sẽ không còn những cảm xúc tiêu cực như buồn, lo lắng, sợ hãi hay tức giận…

Thứ nhất thì cảm xúc tiêu cực không phải là buồn chán, lo lắng, sợ hãi, tức giận… Chỉ bởi vì ta còn tâm phân biệt và tâm trốn chạy. Sống trong thế giới nhị nguyên, ta luôn yêu cầu và đòi hỏi phân biệt rạch ròi, tách biệt hai khái niệm tiêu cực và tích cực. Đừng quên rằng ngọn đèn không thể sáng nếu không có bóng tối vây quanh. Vậy thì cảm xúc đi xuống luôn là tương hỗ và để cho ta hiểu cảm xúc đi lên. Khi ta nhận ra được sự hài hòa và liên kết, ta không còn phân biệt tích cực hay tiêu cực. Khi ta không còn trốn chạy khổ đau, mà chấp nhận khổ đau, ta sẽ làm giảm dần tâm trốn chạy của mình

Sự thật thì những vị tu hành vẫn ăn hành như thường. Chỉ là ăn nhiều hay ít. Còn đã giác ngộ ra khỏi thế giới nhị nguyên, thì đâu còn sống ở thế giới nhị nguyên nữa? Chẳng phải Phật hay Chúa đều đã rời Trái Đất ư, mục đích của Người, nhiệm vụ của Người, đến đó, là vậy.

Vị tu sĩ đã xuất gia khác ta ở chỗ, Người từ bỏ ly dục trần gian, bởi lý tưởng và duyên lành là khác nhau. Nhưng bảo Người không bao giờ có cảm xúc buồn bã tức giận là không đúng. Đứng trước một nỗi đau, ta biết buồn chứ. Đứng trước một sự thực cay đắng, sao không thể không giận. Nhưng Người đã dành nhiều thời gian để chăm sóc cái thân tâm của mình, đã trồng rất nhiều hạt giống thiện lành trong mình, bởi vậy đã chuyển hóa mọi sự nó nhẹ nhàng. Bằng cách nương vào hơi thở, bằng cách quán niệm, bằng cách thiền đi,… quan sát và làm bạn với cảm xúc chứ không phóng chiếu cảm xúc ra bên ngoài. Nên ta hay thấy Người xuất gia có tâm bình an hầu như, là bởi vậy. Nhưng tuyệt đối không thể so sánh ta với các vị thiền sư được

Đừng nghĩ là ta còn vướng bận với Đời thì không thể học được tâm bình an như các vị thầy. Ta may mắn ở chỗ là ta “TU” ngay giữa Đời. Tu nhà thì ít thị phi, tu chùa rời Đời tu chợ giữa Đời. Đạo từ đây mà ra. Từ chính chiêm nghiệm và đúc kết của ta ngay giữa Đời đó. Các vị chân tu thiền sư suy cho cùng cũng có thể vì Người đã trải qua rất nhiều kiếp sống học Đạo giữa Đời. Khi còn là một con người bình thường, cân bằng Đạo và Đời, đó là cách mà ta nên học tập, xa rời Đạo hay Đời đều là không thực tế

Tâm bình an không phải là lúc nào cũng vui vẻ nhẹ nhàng hòa ái thân thiện. Tâm bình an là dù ta biết ta trải qua những điều không vui hay đớn đau này, cũng có thể học cách chấp nhận và biết rằng mọi sự rồi sẽ qua, học cách đối mặt chứ không phải chối bỏ, chẳng bám dính hay luyến lưu dù là niềm vui. Ung dung tự tại là vậy

Mỗi ngày, ta khám phá vào bên trong bản thể của mình nhiều hơn ngày hôm qua. Rằng điều gì xảy ra đều có ý nghĩa của nó. Đã là con người thì sao tránh khỏi vui buồn. Thượng Đế/ Tạo Hóa sinh ra con người với đầy đủ cảm xúc là để cảm nhận được sự màu nhiệm của cuộc sống. Vậy thì đừng trách mình sao có những cảm xúc này, nó càng xảy ra thì càng giúp ta quay vào bên trong nhận diện chính mình, bằng cách sống trọn vẹn với nó.

Tỉnh thức chỉ là một khái niệm nói về việc ta nhận diện được sự thật(kết nối với chân ngã bên trong trái tim). Còn sống với sự thật như thế nào thì đó vẫn là một hành trình. Đã là hành trình thì ta phải cho phép mình được bước đi từng bước, cớ sao muốn đẩy nhanh quá trình mà đứng ở đích. Có con nhộng nào mà không cần thời gian để hóa bướm

Nếu đã hiểu được sự vô thường. Thì sẽ xuôi dòng chứ không còn bám chấp. Nay vui đó, mà mai buồn là chuyện đương nhiên. Vui buồn chỉ là một trạng thái, cớ sao bắt nó tồn tại mãi. Vùng vẫy cố thoát ra chỉ khiến cho trạng thái càng thêm đớn đau, trong khi việc của ta là trải nghiệm nó thôi.

Vậy thì, học cách chấp nhận mọi thứ như nó là

Bình an và thương yêu

Thứ Sáu, 15 tháng 4, 2022

NGHIỆP QUẢ VÀ NỖI SỢ VI TẾ

Để Nước Cuốn Đi


Dùng nỗi sợ để dọa dẫm, chưa bao giờ là một sự phát triển đúng đắn cho nhận thức của con người và sự tiến hóa của linh hồn. Dọa một người nếu làm sai sẽ bị trừng phạt, nghiệp quật luôn dễ hơn giáo dục họ đồng cảm, hiểu nguyên nhân hành vi, cảm xúc của mình, biết đến những tổn thương mình có thể mang tới cho người khác. Khiến cho họ sống trong nỗi sợ bao giờ cũng dễ hơn khiến cho họ sống trong tình yêu…

Nghiệp là gì? Là kết quả được xảy ra trong tương lai sau thời khắc ta hành động. Nó biểu hiện cho luật nhân quả của Vũ trụ. Rằng khi ta gieo một cái nhân, nhận lại một cái quả
Cá nhân mình không thích dùng từ nghiệp và rất hạn chế dùng. Bởi khi ở trong dòng chảy ngôn từ, với một số thứ khó diễn đạt, đành bắt buộc dùng nhưng luôn đi kèm với giải thích. Bạn biết ngôn từ không bao giờ có thể bao quát và thể hiện hết hàm ý của chúng ta một cách trong sáng mà

Nghiệp chưa bao giờ là sự trừng phạt. Nó biểu tượng cho luật nhân quả. Và luật nhân quả cũng không phải một sự đày ải. Nó chỉ là kết quả cho mọi hành động của ta. Quả ở đây bao gồm cả quả tốt và quả xấu(tốt xấu là gì thì nó lại là một phạm trù tuyến tính trong sự phân tích đầy lý trí của con người, đôi khi ta nghĩ tốt nhưng thực ra chưa chắc, ta nghĩ xấu nhưng lại ngược lại, tiến trình nào cũng cần cho sự phát triển của linh hồn)

Nôm na thì luật nhân quả sinh ra để cho ta nhìn thấy hai mệnh đề, cái trước dẫn đến cái sau. Còn nghiệp theo một nghĩa thuần túy trong sáng thì đơn giản chỉ là để mỗi chúng ta luôn chịu trách nhiệm về hành động của mình trong cuộc sống. Nhưng không ai là không có quả hết, khi cái quả xảy ra thì ta mới có ý thức để quay về soi chiếu chính mình

Ví dụ như, bạn đi ngủ muộn, quả của bạn có thể là dậy muộn, từ đó đi làm muộn. Nó xảy ra để cho bạn nhìn nhận lại cái nhân mà mình gieo. Nếu bạn tiếp tục cái nhân đó mà không ngừng lại để quan sát, thì bạn tiếp tục đi làm muộn, muộn nhiều ngày dẫn đến bị trừ lương…

Nghiệp luôn có thể thay đổi được. Chính là khoảnh khắc bạn gieo trồng lại nhân của mình. Nếu bạn ý thức ngay khoảnh khắc dậy muộn đó, bạn đi ngủ sớm, thì bạn sẽ chấm dứt quả. Nếu bạn cho rằng những gì xảy ra trong quá khứ có thể đi theo bạn mãi mãi trong tương lai, thì bạn đang bị nỗi sợ chi phối. Cách tốt nhất đó là bạn nhận ra hành động trong quá khứ của mình. Thời khắc mà bạn đã hiểu ra vấn đề, dù là từng chút một, bạn đã thay đổi cái nhân trong hiện tại và tạo ra một cái quả mới trong tương lai.

Nghiệp chưa bao giờ là một thứ để thao túng và gieo rắc nỗi sợ. Bạn hãy nhìn xem, ta nghĩ là nếu ta thế này thế kia xuống địa ngục sẽ bị cắt lưỡi, xẻo thịt. Bạn tư duy xem, khi chết đi người còn xác thịt không, để mà xẻo. Địa ngục thực ra chỉ là một dạng thức tồn tại, khi tâm của ta sống trong căm thù, khổ đau, há chẳng phải cảnh giới của địa ngục đấy sao? Mọi thứ đều có thể sửa, cớ sao ta không cho mình cơ hội. Nhưng cũng như mình nói đấy, luật nhân quả sinh ra để con người chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Ta cũng có thể lựa chọn sống trong tâm thức dằn vặt khi làm điều bất thiện. Thế nên, không thể vì không có địa ngục nên dung túng cho con người làm điều trái với lương tâm

Bất cứ điều gì bất như ý xảy đến trong cuộc sống của chúng ta không có nghĩa là nghiệp. Mặc dù luật nhân quả có sự cân bằng qua rất nhiều kiếp sống. Nhưng đừng vì lỗi người hay hoàn cảnh mà thêm oán thán hay dằn vặt chính mình. Bạn nên biết bất cứ ai gieo một nhân gì, họ sẽ phải có trách nhiệm nhận quả của mình. Ta không nhận thay hay thay đổi hộ quả của người khác được. Nếu một người gieo một nhân làm ảnh hưởng đến ta, việc của ta chỉ là tiếp tục hành trình của mình, không vì nhân của họ mà gieo thêm một nhân khác. Khi càng trở nên thông tuệ với các trải nghiệm của mình, linh hồn sẽ biết nên gieo nhân gì, gieo như thế nào, để cân bằng nghiệp và tránh sự nhận quả không tốt trong tương lai, và sẽ hướng đến yêu thương. Trước đó, linh hồn có thể sẽ cần rất nhiều trải nghiệm để từ đó đúc kết ra, nhưng việc nhận ra sớm hay muộn đều do ta sống trong sự nhận biết như thế nào

Nếu ta nghĩ ta giúp người này thì sẽ bị gánh nghiệp của người đó, đó là một suy nghĩ ngăn dòng chảy tự nhiên được vận hành. Nếu ý muốn của bạn trong sáng, trái tim bạn mách bảo, bạn nên hành động. Sẽ không có nghiệp. Chỉ có bài học. Thông qua trải nghiệm đó, có thể thuận lợi, nhưng nếu không thì bạn đã có kinh nghiệm cho hành động của mình. Chắc chắn bạn sẽ học được điều gì đó, nhất là nếu việc bạn làm còn xuất phát từ trái tim của bạn

Ta sẽ luôn sợ ta làm cái này cái kia là sai. Ta sẽ luôn sợ hãi mà đặt những con người gieo rắc nỗi sợ trở thành kẻ thao túng mình. Với mình, điều đúng đắn luôn là dùng tình yêu để cảm hóa mọi thứ, dùng sự bao dung, có khi quyết liệt, để thay đổi tâm thức của con người. Chẳng phải từ lúc sinh ra ta đã thấy tình yêu đó sao. Chẳng phải tình yêu vẫn luôn tồn tại ở trong vạn vật và mỗi con người? Sẽ thế nào nếu thế giới không có tình yêu?

Ta không bao giờ có thể thay đổi được quá khứ của mình. Điều duy nhất bạn có thể làm là sống trong giây phút hiện tại một cách trọn vẹn. Bởi bạn sẽ là những gì mà bạn lựa chọn ngày hôm nay, không phải là những gì bạn đã lựa chọn trước đây. Ngã ở đâu đứng lên ở đó. Bạn còn có ngày mai và hôm nay mãi là ngày khởi đầu mới của tương lai

Bình an và yêu thương là bạn

Để Nước Cuốn Đi




Thứ Hai, 11 tháng 4, 2022

MẸ BÌNH AN, CON SẼ BÌNH AN

Để Nước Cuốn Đi



Tại sao người mẹ lại ảnh hưởng tới con nhiều như vậy?

Thứ nhất, tạo hóa sinh ra người mẹ là người tái sinh những linh hồn. Dù là con người hay động vật. Chúng ta kết nối với mẹ ngay từ khi chúng ta chưa chào đời. Đặc biệt trong quá trình mang thai, là khi mẹ kết nối với con mạnh mẽ nhất qua dây rốn. Dây rốn không chỉ là sự kết nối về mặt thể chất, cao hơn cả là “sợi dây kết nối linh hồn” linh thiêng, vĩnh cửu và trường kỳ. Đó là sợi dây kết nối nhắc nhớ về nguồn gốc, cội rễ, nhắc nhớ về tổ tiên, về vòng lặp, về ảnh hưởng lên ta cả mặt thể xác lẫn tinh thần

Bạn nên biết, năng lượng của người mẹ bên trong ta chưa bao giờ mất đi. Khi một người mẹ quyết định có em bé trong bào thai. Là khi người đó truyền hết mọi năng lượng của mình cho em. Năng lượng đấy sẽ đi theo em suốt cả cuộc đời. Nó không chỉ là mặt di truyền thể chất như là chứng đau tiền đình, huyết áp thấp… mà còn là vòng lặp những thương tổn, bạn có thể tự soi chiếu ở chính mình và mối quan hệ với mẹ bạn. Những vấn đề tinh thần của mẹ chưa chữa lành bạn sẽ tiếp tục kế thừa. Mẹ ta đã mang theo thương tổn từ cuộc đời của mẹ gắn liền với người bà của ta, những thương tổn từ trong quá khứ khi mẹ không biết cách chữa lành. Hãy biết rằng, những thương tổn của mẹ bạn nhắc nhớ cho bạn về thương tổn trong bạn

Nhưng năng lượng đó không phải là thứ quyết định bạn mãi mãi, năng lượng thì không mất đi mà chỉ có thể chuyển hóa. Bạn hoàn toàn có thể chuyển hóa được bằng cách tự chuyển hóa chính mình. Và bạn biết không, sợi dây tâm linh này kỳ diệu đến mức khi bạn có thể chuyển hóa năng lượng bên trong bạn, đồng thời với việc năng lượng đó ở trong mẹ bạn, bà bạn cũng vô tình được chuyển hóa, những nỗi đau trong tổ tiên bạn sẽ được khép lại.

Thứ hai, người mẹ đại diện cho năng lượng tính nữ. Là khả năng chăm sóc, là thấu hiểu, yêu thương, bao dung, dịu dàng. Trong khi tính nam tượng trưng cho sự bảo vệ, chở che,…

Bạn biết không. Hầu hết chúng ta đều bị rối loạn tính nữ(dù là trai hay gái). Khi một người mẹ thiếu tình yêu ở bản thân, họ có xu hướng mất cân bằng tính nam. Khi tính nữ trội, họ cho rằng cần phải sống cho người khác hơn là sống cho họ. Ví dụ như những người mẹ cho rằng phụ nữ là phải hy sinh, bao gồm cả từ bỏ những mong muốn của bản thân.... Họ sẽ khiến con gái họ có mô thức lặp lại việc thiếu trân trọng chính mình, con trai họ có xu hướng trở nên luôn muốn làm hài lòng người khác hoặc lo lắng thái quá(trong trường hợp người bố chấp nhận người vợ hy sinh cho mình, áp đặt thì con trai còn có thêm xu hướng thiếu tình yêu nhưng gia trưởng như một cách bảo vệ bản thân, điều này gặp rất nhiều trong các gia đình Á châu). Khi tính nam trội, người mẹ thiếu đi sự cảm thông, dịu dàng, yếu đuối…con gái họ có mô thức trở nên gồng mình để có thể đảm đương công việc của cả hai giới, con trai họ có xu hướng trở nên cộc cằn hơn, lãnh đạm hơn…

Tính nữ là sự kết nối của trung tâm Vũ trụ đến linh hồn. Thông qua tính nữ, vạn vật được hồi sinh. Thông qua tính nữ, Vũ trụ muốn truyền tải rằng mọi thứ luôn bắt đầu từ tình yêu. Sự bao dung, yêu thương, dịu dàng luôn là nguồn gốc của vạn vật, luôn là ánh sáng dẫn dắt và chữa lành, luôn là nhịp cầu cho mọi thứ gắn kết và chuyển giao. Luôn là cội nguồn của tất cả.

Nhắc đến người mẹ, ta luôn nhắc đến sự sinh ra. Nhắc đến người nữ, ta luôn thấy vẻ đẹp và tình yêu. Tính nữ thiêng liêng là sự duy trì trật tự tự nhiên trong vũ trụ. Và nhờ có tính nam, mọi thứ được cân bằng để tạo ra một sự hài hòa đến kỳ diệu. Tính nữ chảy trong mỗi chúng ta bất kể là giới tính gì. Chưa bao giờ chúng ta có thể thiếu được tính nữ, vì nếu không mọi thứ sẽ khô cằn. Sự sống sẽ bị hủy diệt

BẠN HÃY CHÚ Ý NHỮNG ĐIỀU SAU

Bạn đừng vội để có con, khi bạn chưa thể chữa lành mọi vết thương bên trong bạn, khi bạn chưa sẵn sàng để chào đón một sinh linh tuyệt vời đến thế gian, hãy cho mình thời gian để chữa lành. Khi trong lòng bạn còn những đớn đau, bạn sẽ truyền đi cho con của mình. Khi bắt đầu mang thai, là bạn đã bắt đầu kết nối với con mình mạnh mẽ. Con bạn đều có thể hiểu được những gì đang diễn ra, cảm nhận được mọi cảm xúc trong bạn và mọi sự thay đổi trên thân vật lý của bạn. Sự truyền thừa này mạnh mẽ nhất khi mẹ và con được kết nối bởi dây rốn.

Hãy so sánh những đứa con của bạn. Hãy nhớ về quá trình bạn đã mang thai. Quá trình đó bạn có stress không, bạn có gặp các vấn đề tinh thần, bạn có nóng giận không, có buồn bực không… Và một lần mang thai khác, bạn có ổn hơn không, vui vẻ hơn không, bình an hơn không, hãy nhìn tính cách của con bạn nhất là những năm tháng đầu đời mà bạn chăm sóc. Còn một đứa trẻ trưởng thành nó vẫn sẽ mang những năng lượng bạn đã trao truyền từ bào thai, khác ở chỗ đứa trẻ đó còn chịu sự ảnh hưởng giáo dục từ gia đình, môi trường, xã hội…

Sự bình an mà bạn có thể trao cho con mình lớn đến mức không chỉ tác động đến tinh thần mà còn là thể chất. Khi người mẹ nuôi dưỡng được sự bình an, con bạn sẽ dễ nuôi hơn theo định nghĩa của nhân gian. Đó là một đứa trẻ ít khi quấy mẹ, một đứa trẻ dễ ăn, dễ ngủ, dễ chơi, ít ốm vặt…

Còn nếu như bạn đã có con, trong khi bạn chưa chữa lành mọi vết thương, trong khi bạn thiếu đi sự bình an, trong khi bạn còn rất nhiều vấn đề, trong khi bạn còn chưa sẵn sàng hoặc đã sẵn sàng, hay chịu sự ảnh hưởng của người khác mà có con… thì mình muốn nhắn nhủ đến bạn, em bé là một món quà của bạn. Em bé tới là để giúp bạn nhìn nhận chính mình, học cách yêu thương, học cách cân bằng lại tính nam tính nữ bên trong, em bé có thể sẽ chịu những tổn thương chỉ để bạn quay về soi chiếu chính mình. Sâu trong mặt linh hồn, em bé là một vị thầy từ bi của bạn. “Nhìn cây sửa đất, nhìn con sửa mình”. Đừng bao giờ hối hận vì đã sinh ra em, đừng vì những khó khăn mà làm mờ đi những đôi mắt trong sáng ngây thơ đó. Đừng vì những nỗi đau trong lòng bạn mà cảm thấy dằn vặt chính mình, bạn và em, em và bạn, yêu thương để giúp nhau. Và bạn, khi đã hiểu được những gì mình trải qua cũng đã là những gì mẹ bạn đã trải qua, hãy học cách chữa lành cho bản thân vì mẹ bạn cũng sẽ nhận được những điều đó, món quà đó là món quà tinh thần xuyên suốt được cả thế hệ trước và thế hệ sau

Thai giáo không phải là cho con ăn gì ngon, cho con nghe nhạc gì, cho con học cái gì… thai giáo chính là lúc mà bạn nên biết bắt đầu sửa mình, bắt đầu học cách thương yêu, học cách từ bi và nhẫn nại với chính bản thân nếu trước đó bạn đã không bắt đầu, và chữa lành để bình an. Khi trong lòng bạn tràn ngập điều gì, bạn sẽ cho em bé và người xung quanh những điều đó. Và người bố cũng nên học cách để thương yêu vợ mình, vì năng lượng của bạn sẽ tác động đến năng lượng của vợ bạn, thông qua đó để đến với con của bạn. Chúng ta, ai cũng cần phải học cách chữa lành, và yêu thương

Tới những người mẹ, người cha, người con, tới những yêu thương luôn là kim chỉ nam dẫn lối

Bình an và yêu thương luôn bên bạn 

Để Nước Cuốn Đi



Thứ Bảy, 9 tháng 4, 2022

ĐỐI DIỆN VỚI TRẦM CẢM RA SAO?

Để Nước Cuốn Đi


Viết cho những người đã/đang trầm cảm như mình đã từng. Và những ai muốn hiểu về trầm cảm. Mình cũng đã trải qua gần 1/2 thời gian “cuộc đời tính đến bây giờ” để trầm cảm.

Có một lần, mình gặp một cô bé mới quen. Em bảo với mình rằng, em “bị bệnh khá lâu rồi”. Mình hỏi “em đang trầm cảm đúng không”. Cô bé nói sao chị biết em “bị” trầm cảm. Mình chỉ nhìn em: “nó không phải là “bị”, em chỉ “đang” trầm cảm, vậy thôi”. Và tại sao em lại nghĩ là “bệnh”, nghe có nặng nề quá không?

Khi dùng từ bị. Ta cảm thấy như ta đang mắc một căn bệnh. Ta cảm thấy như ta đang bị cô lập với mọi người. Ta cảm thấy “bị trầm cảm” như một điều gì xấu xí. Ta thậm chí ghét bỏ nó. Ta chẳng thể chia sẻ cùng ai vì sợ họ sẽ chê cười rằng: “Điều này có đáng để trầm cảm không. Cuộc sống có đáng để trầm cảm không. Hãy vượt qua nó đi, đừng làm lớn chuyện…”

Bạn thương. Mình muốn nói trầm cảm là một trạng thái. Và vì nó là một trạng thái, cho nên ta cũng dễ gặp như các cảm xúc khác trong cuộc sống vậy. Khi bị suy kiệt tinh thần, bạn không thể tránh khỏi

Đừng bài trừ nó. Cũng đừng cảm thấy xấu hổ hay tội lỗi. Không ở trong hoàn cảnh của bạn, ta sẽ không hiểu được những gì bạn trải qua. Và nếu quá bận tâm đến những gì người ta nói, bạn sẽ càng trở nên dày vò chính bản thân mình

Vì sao bị trầm cảm? Yếu tố rối loạn thần kinh(neuroticism) bao gồm cả sự nhạy cảm có đến 40% là từ di truyền, cộng thêm tính cách/cảm xúc bản năng(sinh ra đã vậy). Sức bật, độ nhạy cảm, khả năng chịu đựng tổn thương “sẽ khác nhau’’- dựa trên hoàn cảnh gia đình, môi trường, bẩm sinh, di truyền và những trải nghiệm đã gặp.

Cái bạn cần là cho mình thời gian. Cho phép mình được đau, được khóc, được ở một mình. Bạn đừng căm thù nó. Tại sao bạn lại đấu tranh hay chống lại nó. Mình không muốn dùng từ đấu tranh, nó như thể bạn chối bỏ và kịch liệt phản đối trong đau đớn, như thể bạn chỉ muốn đè nén hoặc quên nó đi. Hãy “làm bạn” với trầm cảm. Khi trái tim bạn rỉ máu, chỉ có bạn mới có thể ôm nó vào lòng. Khi trải qua những điều đớn đau, chỉ có bạn mới có thể học cách làm bạn, ôm ấp vỗ về và thương yêu

Mình không nhớ mình đã khóc nhiều như thế nào. Mình chỉ nhớ có những khi nhìn một điều gì mình cũng có thể khóc. Tất cả những chiếc gối mà mình đã từng nằm đều mốc đen xám xịt. Ừ, mình cũng như bạn, cũng đã từng nghĩ đến cái chết, thậm chí có thể rất nhiều lần

Chết không phải là hết. Bạn biết không, nếu bạn chọn cái chết. Bạn sẽ mất đi cơ hội để nói với người khác hiểu về sự trầm cảm. Còn nếu bạn chọn sống, bạn sẽ có thêm nhiều cơ hội để cho người khác hiểu những gì bạn muốn truyền tải, để ánh sáng trong bạn sẽ trở thành ngọn hải đăng, để có thể yêu thương và khiến thế giới tốt đẹp hơn như bạn mong muốn

Mình muốn nói với bạn, rồi ta sẽ đi qua nó. Mình hiểu mình đã chọn trải nghiệm sự trầm cảm khi đến thế giới này, học cách làm bạn, học cách yêu thương nó, để rồi hiểu được những gì người khác đã trải qua. Và bạn biết không, mình tin bạn cũng vậy. Bạn rồi sẽ đi qua nó, sẽ hiểu nó, và tái sinh từ đống tro tàn

Đã có những ngày, mình từng nghĩ về đứa trẻ là mình khi bắt đầu tới thế giới. Mình thấy mọi thứ thật đẹp, mình yêu vạn vật xung quanh. Thế rồi sao mọi thứ lại trở nên đóng băng, mình đã nghĩ mình không thể nào yêu mọi thứ được nữa, mình đã nghĩ mình không thể trong trẻo như ngày xưa.

Cho đến một hôm, mình tỉnh dậy. Mình nhận ra trái tim mình đã để cho hận thù và khổ đau xâm chiếm. Mình đã quên đi cách mình tới thế giới với tất cả tình yêu, với tất cả khát khao và niềm hạnh phúc. Mình nhớ về những điều đã làm mình mỉm cười. Mình nhớ về những kỉ niệm mình đã có trên Trái Đất. Mình nhớ về kí ức đẹp, mình nhớ về cách mình đã mỉm cười khi thấy một bông hoa nở, khi thấy Mặt Trời lên, khi thấy hoa bồ công anh bay trong gió lúc mình 5 tuổi “và mình đã ước tình yêu của mình có thể bay đi khắp mọi nơi”

Những chuyện xảy ra là thật, những tổn thương là thật. Nhưng mình không muốn vì thế mà mình mất đi bản chất thuần khiết và một trái tim yêu

Những lớp bụi trên người mình rơi rụng xuống. Những điều trong trẻo bên trong mình vẫn ở đó, chỉ là, mình đã khoác những lớp màn che phủ nó đi. À, thì ra mình tới thế giới này để yêu thương. Không trải qua đêm tối đâu thể biết ánh sáng của ban ngày rực rỡ ra sao. Không trải qua giông gió, đâu biết vẻ đẹp của một bông hoa vươn mình trong gió. Không đi qua những ngày đau khổ, đâu biết hạnh phúc thật sự là gì.

Xin bạn, đừng đóng cánh cửa trái tim mình

Hãy cứ đau đi, khi bạn còn muốn đau. Không cần phải cố để thoát ra. Không cần phải gồng mình để tỏ ra bình thường. Không cần phải nói với mọi người “tôi ổn”. Bạn có thể nói tôi đang trầm cảm. Và cũng không cần giải thích với ai. Sẽ thật là tốt nếu bạn có thể chia sẻ điều đó với người thật sự muốn thấu hiểu cùng bạn, hãy mở lòng nếu muốn, nhưng cũng sẽ không sao nếu bạn tự học cách làm bạn với mọi trạng thái bên trong bạn. Không sao cả, mình cũng đã từng một mình, như bạn. Mình không mạnh mẽ, mình chỉ yêu sự yếu đuối bên trong mình

Mình muốn gửi bạn một chiếc ôm ấm áp, không sao cả. Mọi chuyện rồi sẽ ổn, mọi chuyện rồi sẽ qua

Hãy nắm lấy tay mình, hãy để cho thế giới thấy tình yêu của chúng ta. Hãy yêu chính bản thân bạn trước, bạn nhé

Yêu thương và bình an gửi tới bạn 

Để Nước Cuốn Đi




Thứ Tư, 6 tháng 4, 2022

TẠI SAO MỐI QUAN HỆ CỦA BẠN VÀ NHỮNG NGƯỜI XUNG QUANH LUÔN KHÔNG TỐT?

Để Nước Cuốn Đi


Hình như những người xung quanh lúc nào cũng khiến bạn khó chịu?

Bạn thường xuyên cãi lộn với họ?
Càng ngày khoảng cách giữa bạn và những người xung quanh càng lớn?
Dường như bạn thấy mình quá xui xẻo khi những sự việc/con người ở đâu cứ tới gây hấn với bạn?
Bạn không kiềm chế được sự nóng giận của mình khi ai đó tấn công bạn?
Bạn muốn nổi khùng với cả thế giới ^^?

Nếu bạn gặp những điều trên? Bạn không thể hiểu nổi, vì sao lại thế? Đôi khi bạn đã trở nên rất hiền hòa vui vẻ, nhưng những người xung quanh dường như không muốn để yên cho bạn ấy, vậy là bao công sức làm người tử tế lại đi tong rồi ^^

- Bạn cũng tự trách mình lắm đúng không. Mọi chuyện thật tệ và thực lòng bạn cũng chẳng muốn như vậy. Thực lòng bạn cũng chẳng muốn nóng giận và nói những lời làm tổn thương người khác. Bạn cũng chưa bao giờ mong muốn mọi chuyện tệ đi. Chúng ta cùng suy nghĩ lại một chút về mâu thuẫn của bạn và những người xung quanh nhé.
- Có phải bạn kỳ vọng họ thay đổi nhưng họ không đổi thay một xíu nào. Có phải bạn luôn muốn kiểm soát họ vì lo lắng. Có phải bạn thấy họ chưa đủ tốt…

- Sao những hành động của người xa lạ cũng khiến bạn bực bội tới vậy. Một lần ai đó chen ngang khi bạn đang xếp hàng, một ai đó vừa đi ẩu trên đường phố…

- Bạn có nhận ra mọi thứ đều xuất phát từ bên trong bạn không. Bạn luôn phản kháng dữ dội như một cách bảo vệ mình vì bạn sợ tổn thương. Bạn luôn để ý những thiếu sót của người khác vì bạn lúc nào cũng chỉ thấy thiếu sót của chính mình. Bạn luôn đòi hỏi tình cảm từ người khác vì bạn thiếu tình yêu ở bản thân…

- Một người đang cảm thấy hạnh phúc thì có thể nói ra những lời mang tính sát thương không. Một người luôn cảm thấy hài lòng thì có còn chỉ trích? Một người nói ra những lời thương tâm vì trong lòng anh ta quá khổ đau. Nếu trong lòng anh ta khổ đau, anh chỉ thấy hận thù. Trong lòng quá nhiều vết thương, sẽ chỉ thấy màn đêm u tối ở khắp mọi nơi. Nhìn đâu anh cũng chỉ thấy bóng tối, nhìn đâu cũng thấy lỗi lầm, thấy mọi thứ tồi tệ

- Thế giới bên ngoài thực tế đang phản chiếu cho bạn thấy nội tâm bên trong bạn đó. Những vết thương trong bạn đã mưng mủ vậy, sao bạn còn không quay về chữa lành cho nó. Những nỗi đau trong bạn ngày qua ngày gọi tên bạn trong đau đớn, sao bạn còn chưa về ôm ấp lấy chính mình. Bạn hãy quay về hỏi chính bản thân bạn đi. Tại sao tôi lại có cảm giác này. Điều gì trong tôi đã dẫn tôi đến hành động này. Những gì tôi đã được dạy, được học đã khiến tôi hiểu nhầm và đón nhận mọi thứ một cách định kiến như vậy? Đứa trẻ bên trong tôi, đứa trẻ tổn thương thời thơ ấu của tôi, tôi đã bỏ quên em bao lâu rồi?

Lần tới hãy viết ra giấy những cảm xúc có mặt lúc đó của bạn. Nếu có thể nhớ được những gì bạn đã nói với người khác cũng hãy ghi lại. Bạn sẽ hiểu mình đã khổ đau như thế nào. Bạn cần quay về nhận biết cảm xúc trong bạn. Nhận diện mọi thứ khi nó đến và đi. Học cách làm bạn với bên trong của bạn. Chứ không phải bỏ mặc hay căm thù nó. Học cách gỡ từng nút thắt của chính mình. Tất cả những gì tạo nên con người của bạn hiện tại, hãy nhìn nhận nó. Sẽ chẳng có gì tệ ở đây đâu, quá khứ là để giúp cho bạn có cơ hội soi chiếu chính bạn đó. Đừng hối hận vì những gì đã xảy ra, vì ta là một con người, ta cần có lầm lỗi để có thể học cách sửa chữa và tìm về bản thể đầy yêu thương.

Nếu bạn tự hỏi tại sao bạn không gây hấn mà cứ liên tục gặp những tình huống trớ trêu. Thì chỉ đơn giản là Vũ trụ đang phản hồi lại những gì có bên trong bạn. Khi bên trong bạn cứ liên tục đau khổ, thù hận. Những chuyện khó chịu dù nhỏ nhất trời ơi đất hỡi nó vẫn sẽ tới để cho bạn khó chịu, cho đến bao giờ bạn không chịu nổi nữa mà quay vào bên trong bạn để hiểu rằng bạn đang không ổn đó

Và vì, ta toả ra cái gì, thu hút lại điều đó. Nếu bạn cứ thấy ghét một người. Thì khi bạn không nói ra, năng lượng đó cũng sẽ khiến cho người kia bị kích hoạt sự khó chịu và xảy ra mâu thuẫn với bạn là chuyện đương nhiên nè. Và nếu, bên trong bạn ngập tràn năng lượng tiêu cực, ai ở bên bạn cũng sẽ thấy ngột ngạt. Đó là lí do mà mọi chuyện cứ đi theo chiều hướng xấu đó bạn ha

Còn nếu bạn đã có một thời gian chữa lành rồi, mà lâu lâu lại bị kích hoạt những vấn đề bên trong lên, hoặc gặp những vấn đề khiến cho bạn khó chịu. Thì Vũ trụ đang test bạn đó. Nếu tổn thương bên trong bạn chưa hoàn toàn được chữa lành, bạn sẽ còn khó chịu với những điều đó. Những gì còn khiến bạn đau khổ, thì còn chứng tỏ rằng tâm hồn bạn vẫn đang nứt nẻ. Nếu trái tim bạn chưa đủ bình an, bạn sẽ lại dậy sóng như chưa bao giờ được dậy ^^

Bạn hãy kiên nhẫn, và quay về chăm sóc chính thân tâm của bạn thôi. Hãy biết rằng, khi bạn đã chữa lành. Bạn sẽ không còn cảm thấy tổn thương vì những vấn đề đó. Bạn sẽ không còn mâu thuẫn với những người xung quanh vì trái tim bạn đã đủ bình an. Những người không còn phù hợp hay không phục vụ cho hành trình của bạn sẽ tự động rời đi. Bạn sẽ có thể sống chan hòa và dễ chịu hơn với người khác. Những hành trình mới cũng sẽ vô cùng kỳ diệu

Nhưng cũng hãy biết rằng. Kể cả khi bạn đã chữa lành rất nhiều rồi, những bài học vẫn sẽ quay lại, theo một cấp độ khác, hoặc những bài học mới. Nhưng nếu bạn xây dựng được cho mình một định lực, một nội tâm bình an. Bạn sẽ bình thản đón nhận mọi thứ, bạn sẽ học nhanh hơn, và không còn quá dính mắc. Mọi thứ sẽ trở nên nhẹ nhàng vì bên trong bạn biết tất cả chỉ là cảnh bên ngoài mà thôi

Bạn không thể trao cho người ta cái mà bạn không có. Bên trong bạn hận thù, bạn sẽ chỉ trao đi hận thù. Bên trong bạn khổ đau, bạn sẽ chỉ trao đi khổ đau. Bên trong bạn là yêu thương, bạn sẽ trao đi yêu thương. Bên trong bạn hạnh phúc, bạn sẽ trao đi hạnh phúc
Đừng biến mình thành người đau khổ chỉ vì những người xung quanh đang đau khổ. Hãy trở thành người hạnh phúc để những người xung quanh cũng được lây lan hạnh phúc

Hành trình này đòi hỏi bạn quay vào bên trong, làm việc với bản thân rất kiên nhẫn và dịu dàng. Nó là một hành trình mà bạn xoa dịu để chuyển hóa những chiếc gai thành ánh sáng, thành những chiếc lá, những bông hoa. Mặc dù đôi lúc cũng đớn đau khi bạn phải chấp nhận nhổ một vài cái gai không còn phục vụ cho hành trình của bạn. Hãy để cho cơ thể, tâm hồn và trí óc bạn, được chăm sóc, tưới tẩm bằng tình yêu thương của bạn, để những chiếc gai không còn vô tình làm chính bạn và những người xung quanh bị thương nữa, bạn nhé

Bình an và yêu thương gửi tới bạn

Để Nước Cuốn Đi




TA SINH RA ĐỂ LÀM GÌ?

Để Nước Cuốn Đi


Đã bao nhiêu ngày, bạn tỉnh dậy như một thói quen. Cuộc sống cứ trôi đi từng nhịp mà bạn thậm chí chẳng đếm tháng đếm ngày. Chỉ thấy thời gian trôi, đôi lúc bạn ngước nhìn dòng thời gian lại thấy những mùa đi qua trong lặng lẽ. Có bao giờ, bạn tỉnh dậy và biết mình đang tỉnh dậy, bạn như ở bên cạnh chính bạn, thấy bản thân đã trong một hình hài với những nét thời gian. Thấy vạn vật xung quanh đang thở, và đang sống?
Mình cũng đã có những ngày lao ra cuộc đời để hỏi ý nghĩa cuộc đời. Cứ trải nghiệm, và trải nghiệm thôi. Cho đến khi mình nhận ra một điều. Mình có một mục đích cao hơn là tồn tại. Mình muốn “sống”.

Phần lớn con người sống mà như đã chết. Tâm hồn họ hoang hoải trong những bụi bặm của thời gian, họ để cho những khắc nghiệt của cuộc sống giày xéo đôi mắt trong sáng của mình. Mà chẳng một lần đứng lại để lau đi những bụi mờ chan chứa trong đáy mắt. Để nhận ra ai cũng có một đôi mắt rất sáng, đó chính là đôi mắt trẻ thơ khi họ bước vào đời

Cho đến hôm nay, một câu trả lời rõ ràng rung lên trong trái tim mình, văng vẳng và lặp đi lặp lại: “TA SINH RA ĐỂ HẠNH PHÚC”

Bạn hãy nhìn xem. Mỗi loài đều sinh ra với những nhiệm vụ của riêng mình. Việc của nó chỉ đơn giản là sống hết mình đời sống của nó đã chọn. Bông hoa dù trải qua một đêm giông gió, sáng vẫn vươn mình dưới nắng mai. Chú chim dù lạc đàn nép khẽ trong vòm cây, vẫn vỗ cánh khi bình minh thức giấc. Hoa hồng chưa bao giờ cố để toả hương như hoa cúc. Chú chim chưa bao giờ cố để bơi như chú cá. Chúng chỉ sống đời sống của mình, sống là mình, đơn giản vậy mà hạnh phúc.

Bạn nghĩ là vì sinh ra là bông hoa và chú chim thì cuộc sống dễ dàng hơn ư? Vạn vật đều có khó khăn của riêng nó, trong đời sống của nó. Không phải vì là cái này, hay thứ kia, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Đá không mài thì không có sắc cạnh. Nước không lọc thì đâu dễ trong. Không có khó khăn đâu có thể gọi là sống

Vậy nhưng. Bông hoa chỉ cần làm nhiệm vụ của mình là xinh đẹp, chú chim chỉ cần làm nhiệm vụ là hót ca. Vậy mà đời đã thêm nhiều ý nghĩa. Chúng chẳng cần phải cố gắng, mà cũng khiến bạn yêu đến thế. Mỗi vật, mỗi loài trong vũ trụ này, đâu có gì là không có ý nghĩa, bao gồm cả bạn thương

Bạn có nhận ra không. Bạn đâu cần gồng mình để làm được tất cả mọi thứ. Bạn đâu cần giống một ai khác. Đâu cần được công nhận và khen ngợi mới có thể hạnh phúc. Nếu thật sự không muốn làm công việc này, không muốn kết hôn hay có con lúc này, không muốn mặc những bộ quần áo hay đeo những lớp mặt nạ này, không muốn sống như những người xung quanh... thì hãy làm theo trái tim bạn mách bảo đi. Bất cứ ai hay điều gì đâu phải là lý do cho việc bạn không được hạnh phúc. Nếu không thể hạnh phúc khi là chính mình, vậy thì bạn sẽ hạnh phúc khi sống theo những gì không phải là bạn ư? Bạn đừng quên, bạn sẽ chỉ trao được cho người ta hạnh phúc khi bạn là hạnh phúc. Bạn không cần phải thay đổi ngay lập tức khi chưa sẵn sàng, bạn chỉ cần gieo những hạt giống để cho nó có cơ hội nảy mầm mà thôi

Sống là một con người thật chẳng dễ dàng. Mình biết điều đó. Nhưng cũng chẳng có đời sống nào ý nghĩa như đời sống một con người. Đừng để cuộc sống tàn nhẫn làm mất đi bản chất thuần khiết bên trong bạn. Cũng đừng để cuộc sống muộn phiền dập tắt những ước mong của bạn. Đừng ngần ngại sống cho bản thân và làm những điều khiến bạn hạnh phúc. Chớp mắt một cái, cuộc đời đã trôi rất nhanh rồi. Nhưng bất cứ lúc nào, bạn cũng có thể lựa chọn sống cho bản thân. Sống để hạnh phúc

Bình an và thương yêu luôn bên bạn


Để Nước Cuốn Đi

Thứ Hai, 4 tháng 4, 2022

TÍCH CỰC MỘT CÁCH TIÊU CỰC

Để Nước Cuốn Đi


Nhiều khi đối diện với những nỗi đau buồn trong cuộc sống, ta thường nghe người xung quanh nói những câu đại khái như “đừng buồn nữa”, “chuyện có gì đâu”, “hãy vui lên”, “khóc là yếu đuối”, “cứng rắn lên”, “ tích cực lên”...

Cũng nhiều khi ta nhìn người xung quanh và truyền thông ra rả về sự tích cực và vậy là ta chọn cho mình một lối sống rập khuôn rằng sống là phải tích cực, để trở thành một người tốt hơn thì phải tích cực. Ta vô hình chạy theo những tiêu chuẩn một bài báo viết ra mà đôi khi đằng sau đó cũng chỉ là một con người, ta không biết đằng sau một ai đó luôn thể hiện mình sống tích cực đôi khi cũng nhiều nỗi buồn nhưng không nói ra hoặc đã cố gắng để quên đi

Bạn thân yêu, bạn hãy nhớ đến một lần mình đứt tay. Việc của bạn là đi băng bó nó, chăm sóc vết thương. Hay bạn nói với bản thân là không đứt đâu, không sao đâu, hãy vui lên, và bạn mặc kệ vết thương đó. Nếu bạn tiếp tục bỏ mặc vết thương của mình, bạn biết thời gian sẽ làm cho nó trở nên ung nhọt, nhiễm trùng hơn chứ?

Vậy cớ gì bạn cho rằng vết thương ngoài da thì được để ý, còn vết thương trong tâm hồn thì bỏ qua nó đi. Vết thương trên cơ thể bạn có thể được sự trợ giúp của các tế bào, nhưng vết thương tâm hồn chỉ có thể được chăm sóc bằng chính bạn thôi.

Cách mà bạn xử lý những vết thương không phải là bỏ mặc nó, với những nỗi đau không phải là cố gắng để quên nó, mà cách tốt nhất bạn có thể làm là đối diện với nó. Bạn càng đè nén, nó càng ức chế, và đến một ngày nó sẽ bùng nổ. Bạn càng chối bỏ, bạn càng chạy trốn, nó vẫn ở đó mà không đi đâu cả, vì nó ở bên trong bạn mà.

Đối diện với những vết thương chưa bao giờ là dễ dàng. Nhưng đối diện ngay lúc đó, và giờ đây còn hơn là không bao giờ đúng không bạn. Bạn còn nhớ cách mình chăm sóc vết đứt trên tay bạn chứ. Vậy thì nỗi đau trong tâm hồn cũng vậy. Bạn nên nhớ rằng không có cái gì tự dưng mất đi mà chỉ chuyển hoá từ dạng này sang dạng khác. Nỗi buồn rồi cũng như đám mây, nhờ những yếu tố rồi sẽ hoá thành cơn mưa, lại tiếp tục một vòng tuần hoàn như lẽ thường của cuộc sống. Vậy thì khi bạn can đảm đối diện với những nỗi buồn, góc khuất trong chính mình. Bạn ôm ấp, yêu thương, lắng nghe, kiên nhẫn, sự chăm sóc tận tâm của bạn rồi sẽ chuyển hoá mọi thứ trong chính bạn thôi. Khi bạn có thể quan sát mà không dán nhãn, không phán xét, không phê bình, sự chuyển hoá đó dần dần sẽ giúp bạn thấy nỗi buồn đi qua bạn mà không còn chính là bạn, mọi cảm xúc sẽ chảy qua bạn mà không còn bị neo lại và giam giữ. Ngày hôm nay, ta luôn là một phiên bản mới của ngày hôm qua đúng không bạn, chẳng có gì là mãi mãi, vậy thì nỗi buồn cũng sẽ không ở lại mãi bạn yên tâm nhé ^^

Bạn à. Nỗi buồn nào, nỗi đau nào nó cũng đáng được trân trọng. Khi bạn ghét bỏ nỗi buồn, hay nỗi đau, bạn cũng đang ghét một phần con người mình vậy. Tạo hoá không tạo ra cái gì thừa thãi, nhất là cảm xúc của con người. Cảm xúc không đáng sợ, cái đáng sợ là tâm trí chúng ta phải không bạn. Ta cho rằng nó ghê gớm thì là ghê gớm, nó tệ hại thì là tệ hại. Còn khi bạn đã học cách chấp nhận rằng à mình cũng chỉ là một con người thôi. Là con người có những cảm xúc vui buồn giận hờn cũng là điều bình thường. Là cuộc sống đó bạn à. Sẽ thế nào nếu thế giới không còn nỗi buồn, vậy nhà thơ, hoạ sỹ, nhạc sỹ sẽ mất việc thôi ^^

Xin bạn đừng hiểu nhầm về sự tích cực. Đừng máy móc về nó. Tích cực không phải là không bao giờ buồn, mà là có niềm hy vọng vào những gì tốt đẹp ở phía trước. Bạn không cần phải đeo một lớp mặt nạ rằng tôi luôn sống vui vẻ, gồng mình sẽ khiến bạn mệt mỏi lắm đó. Chỉ cần chân thật là bạn thôi. Ừ con người tôi như vậy đó, tôi đang khóc đó, tôi đang buồn đó, và tôi cần thời gian, tôi cần những khoảng riêng cho chính mình. Bạn nói tôi yếu đuối cũng được, nhưng tôi đang chăm sóc tôi, tôi mạnh mẽ đối diện với mọi vấn đề, cảm xúc trong tôi, và tôi thấy vì tôi yêu bản thân nên tôi làm điều đó cho chính mình. Đương nhiên là bạn không cần phải nói với cả thế giới tôi đang buồn, không thể trút bực tức lên mọi người. Như mình nói đó, ta luôn cần quay về chăm sóc chính mình đúng không ạ

Nhờ mộng mị hôm nào
Ta tìm về tỉnh thức
Không có vết thương nào là vô nghĩa, bạn thương

Bình an và yêu thương luôn bên bạn 

Để Nước Cuốn Đi