Với mình,
Tu không phải là bỏ vợ, bỏ chồng, bỏ việc, bỏ hết, lên núi, vào rừng. Trừ khi bạn có duyên xuất gia, hoặc trái tim bạn mách bảo bạn rời những nhân duyên không còn phù hợp. Nếu không, nó có thể là chạy trốn
Nhiều khi ta cứ nghĩ phải không còn vướng bận gì mới có thể tu. Nhưng tu là học. Có hoàn cảnh thì mới có thể học. Không có trải nghiệm thì học chỉ là lý thuyết. Ta cần những mối quan hệ, những cái va chạm, những lên xuống của đời sống, những biến chuyển của nhân gian, để học từ trải nghiệm của chính ta
Tu cũng là sửa. Sửa mình trước khi sửa người. Sửa mình thì khó, sửa Người thì dễ. Bởi vì chỉ việc nói với Người thôi, còn nói với bản thân thì khó để nhìn nhận. Tuy nhiên nếu sửa Người thì nhận lại sự đau đớn vì không được như ý hoặc sửa mãi không thôi, nếu sửa mình thì hoa trái thật ngọt ngào vì chỉ có mình mới thay đổi được chính mình. Sửa không có nghĩa là thay đôi bản thân trở nên hoàn hảo. Nó là thay đổi nhận thức, niềm tin, mô thức cũ, bản ngã, nỗi sợ,...là quá trình chữa lành cái gốc tạo nên con người hiện tại của bạn. Ta cho phép ta được rơi rụng đi những lớp bụi sâu dày đã bám chặt lấy tâm hồn và cơ thể mình
Nếu ăn chay, ngồi thiền, tụng kinh, lên chùa, khấn Phật, thực hành pháp môn... là tu. Vậy tại sao vẫn nhiều người phiền muộn?
Tu không chỉ là đọc sách, hay nghe thầy giảng. Tất cả là phương tiện quý báu. Nhưng cũng chỉ là lý thuyết nếu ta không thẩm thấu. Chỉ có thực hành mới mang tới kết quả. Nếu đọc một ngàn câu Kinh một ngày, mà tâm không biến chuyển, thì có phải ta chỉ làm mọi thứ trên bề mặt không. Vấn đề sâu bên trong, đã giải quyết được chưa. Nếu ta lay động với từng câu Kinh, thì chất lượng hẳn là hơn số lượng. Nếu ta lạy với tất cả tâm yêu thương , thì tự khắc sự từ bi hiển lộ. Ta có thật sự làm điều đó bằng tất cả trái tim hay không, hay chỉ là làm điều đó khiến ta yên tâm rằng mình đang tu. Còn khi ta sửa mình ý thức mỗi ngày, trong mỗi lời nói và hành động, kiên nhẫn cho bản thân có thời gian được trải nghiệm và chiêm nghiệm, thì lạy hay đọc cũng không còn cần thiết
Không phải cứ biết tới tâm linh là tu. Sửa mình bất cứ lúc nào hay giai đoạn nào trong đời cũng đều là tu. Người ta tốt lên nhờ sửa mình, và tu chỉ là một khái niệm mình mượn để nói về thái độ sống bình an. Ngôn từ thì quá chật hẹp và con người hay thích khoác lên cho các khái niệm những lớp áo màu mè và đẹp đẽ. Để rồi ta lại nhốt mình trong những khái niệm và mất thêm sự tự do. Nhìn nhận mọi thứ đơn giản sẽ thấy cuộc sống giản đơn hơn rất nhiều
Dù bạn tu theo cách nào cũng không quan trọng. Tất cả là trải nghiệm và bất cứ điều gì khiến bạn cảm thấy thật sự muốn làm nó, hay làm nó khiến bạn hạnh phúc hơn, hãy cứ theo đuổi. Đích đến cuối cùng không phải là hiểu về cái ta muốn hiểu hay sao, vậy thì ta cần các trải nghiệm đã, cho nên không có đúng hay sai. Hãy cứ đi khi bạn đang thấy vui nhé, còn nếu mệt xin hãy dừng chân nghỉ ngơi một chút, để nhìn lại chặng đường của mình
Yêu thương và bình an gửi tới bạn
0 comments:
Đăng nhận xét